Mặc cho Tâm Liên và Mắt Đỏ phản bác lại kịch liệt, Minh Viễn vẫn chỉ chậm rãi quay người rời đi. Trước khi khuất bóng chỉ để lại một câu nói:
- Ta tin tưởng vào quyết định của Quân Dao.
Sau khi người đã rời khỏi, cả căn phòng lại lần nữa chìm xuống trầm tư. Minh Nhạc bấu chặt da thịt, cả khuôn mặt đều hiện lên vẻ lo lắng:
- Quân Dao, không phải là cô không tin tưởng vào quyết định của con. Chỉ là, cô vẫn có chút lo sợ. Con biết mà, bọn Ngục Câm chẳng dễ chơi như ta tưởng.
Tâm Liên cũng đồng tình:
- Đúng vậy. Tôi đồng ý với Hồng Hạc Xanh. Nếu cô biết rõ chuyện này rồi mà vẫn quyết định đi, vậy thì khác gì điên cuồng đâm đầu vào chỗ chết?
Mắt Đỏ không nói gì. Anh ta đơn thuần chỉ ngồi một chỗ, ngắm nghía chiếc nhẫn ruby đỏ trong tay.
- Khụ ha ha...
Tiếng cười bất cần trào phúng vang lên, xé tan bầu không tĩnh lặng. Ngay sau khi điệu cười ấy vang lên, bốn cặp mắt nhanh chóng đổ dồn vào nơi phát ra tiếng cười.
Sếu Đầu Đỏ nhíu một bên mày, biểu cảm gương mặt có chút méo. Anh ta gằn giọng, trán nổi vạch đen:
- Mắt Đỏ, thằng chó này mày có biết lúc nào nên cười không hả?
Mắt Đỏ chẳng hề e dè thấp vế trước Sếu Đầu Đỏ. Anh ta đứng dậy, bước đến vỗ vai Sếu Đầu Đỏ, nói nhỏ:
- Loại người như mày, không có tư cách để quát tao.
Lời nói của Mắt Đỏ như vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-cung-ta-di-bat-yeu-quai/3243303/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.