Dừng lại một lúc, cô gái khẽ cong lên một nụ cười phấn khích. Bàn tay nhỏ mon men lần xuống dưới eo, lấy ra một khẩu súng nhỏ. Nữ nhân vuốt gọn lại tóc, phấn khích nói:
- Phấn chấn lên để còn đón khách chứ?
"Pằng!"
Viên đạn bạc từ khẩu súng ngắn trong tay nữ nhân được bắn ra, va chạm với tấm kính trong suốt phía xa. Tấm kính dày nhanh chóng xuất hiện lên một loạt các vết nứt, sau cùng là vỡ vụn.
"Xoảng."
Tiếng động và hành vi kì lạ của Quân Dao không khỏi khiến năm người còn lại cứng đờ. Có trời mới hiểu bây giờ bọn họ sốc thế nào.
Minh Nhạc là người kĩ tính, cũng tương đối biết cách nhìn người. Tính khí Quân Dao ngang ngược ra sao cô cũng đều hay, chỉ là đối với hành động này vẫn là đầy nghi hoặc.
Minh Nhạc chậm rãi lùi về sau, hỏi khẽ:
- Ý con là sao?
Quân Dao không hề đáp lại. Cô yên lặng nhìn về tấm kính đã vỡ, lắng tai nghe.
- Mọi người lấy súng ra đi.
Minh Viễn tuy ngơ ngác nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy súng ra. Hắn đột nhiên lại như hiểu ra gì đó mà cười mỉm.
Tâm Liên không giỏi trong lĩnh vực thực chiến nên vốn chẳng nắm được tình thế hiện tại. Cô cầm chắc cây súng trong tay, lui về cố thủ dưới bàn sắt, thắc mắc:
- Này Quân Dao, thế này là thế nào?
- Nằm xuống!
Quân Dao hét lên.
Lời này vừa mới dứt, các tấm kính còn lại nhanh chóng bị đạp cho vỡ vụn. Qua những khung cửa trống, hơn hai mươi tên cầm súng và hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-cung-ta-di-bat-yeu-quai/1731319/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.