Sau màn mở quà cuối cùng, Minh lão gia đã lui vào bên trong, nhường lại sân chơi cho những người trẻ tuổi.
Quân Dao sau khi thành công thoát khỏi đám người ba hoa mở miệng lấy lòng mình liền trở về vị trí cũ, ngồi xuống ghế quan sát xung quanh.
Cô chán nản cầm lên li nước ép cam chua nhẹ, uống một ngụm.
"Hệ thống, hắn ta đâu?"
[ Tinh. ]
[ Đối tượng công lược Minh Viễn hiện đang ở ngoài vườn. ]
"Được."
Quân Dao thầm gật đầu một cái rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Vườn của Minh gia rất rộng, ẩn trong các tán lá phân thành từng tầng chi chít là một mảnh sân rộng thanh mát.
Minh Viễn ngồi bên xích đu, nhìn lên mặt trăng tròn vành vạnh. Hắn cứ ngồi như vậy, yên bình thả mình vào gió.
"Xoạt."
Tiếng lá xào xạc đột nhiên vang lên, xé tan bầu không khí yên tĩnh. Minh Viễn ngay lập tức đẩy cao lên phòng bị, chỉ riêng lời nói vẫn là mang đậm chất của một kẻ ngốc:
- Là ai?
- Tôi.
Quân Dao rẽ bụi cây tiến vào bên trong, nữ nhân giữ im lặng, nhìn chằm chằm vào người kia:
- Buồn sao?
- Không.
Minh Viễn đáp lại. Đoạn, hắn cúi gằm mặt xuống đất, lí nhí rặn ra từng chữ:
- Cảm ơn.
Hai từ này dù nói nhỏ nhưng rõ ràng nữ nhân vẫn nghe được. Chỉ là bản tính hiếu động trong giây lát lại phun trào mạnh mẽ. Cô hỏi lại:
- Cái gì cơ?
- Cảm ơn.
- Hả? Anh nói cái gì, tôi nghe không rõ.
"Bùm."
Trên đầu của nam nhân đột nhiên xuất hiện một ngọn khói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-cung-ta-di-bat-yeu-quai/1731311/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.