Chẳng phải cô nói sẽ không can thiệp vào chuyện này hay sao?
Quân Dao nghe xong chỉ lười nhác dựa lưng vào phần tường chưa đổ ở ngay bên cạnh, chán nản đáp:
- Tôi không biết giữ lời!
Ba người nọ nghe xong liền hoá đá tại chỗ. Bọn họ mặt đen kịt, đầu chảy ba vạch hắc tuyết, tức giận đến nỗi trán nổi lên vết nhăn.
- Bọn này đã cho cô cơ hội rồi. Đừng có mà không biết điều!
Thiếu nữ ngao ngán ngáp một cái. Cô đứng thẳng người dậy, từng bước tiến đến bên cạnh Quân lão gia.
- Thiển cận!
- Cái gì?!
Đám người gằn lên từng chữ như chưa tin được vào câu nói của thiếu nữ.
Đối mặt với phản ứng của họ, Quân Dao chỉ điểm tĩnh cởi trói cho Quân Thâm, từ tốn cất giọng:
- Đừng ngu ngốc nghĩ nhị thiếu phu nhân nhà họ Minh mà phải sợ lũ tép riu mấy người!
Trong căn phòng thiếu sáng, đôi mắt bồ câu xinh đẹp của thiếu nữ như hắt lên tia sáng màu hổ phách. Cô hơi nghiêng đầu, miệng cũng từ từ kéo lên một nụ cười thích thú.
Ba tên đàn ông kia mắt thấy, tai nghe được từng hoạt động của thiếu nữ, bọn chúng nhanh chóng trở nên nổi nóng. Tên trẻ nhất hùng hổ bước đến chặn trước mặt cô, tuyên bố:
- Nhãi ranh, mày đừng có mà ngông cuồng!
- Ồ...
Khẽ "Ồ." lên một tiếng, Quân Dao xoay người đỡ Quân Thâm dậy, điệu bộ khinh khỉnh:
- Ai là đứa bé ngông cuồng, người đó tự khắc sẽ hay!
Lời này của cô hệt như một quả bom nổ chậm, chúng xâm nhập vào não
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-cung-ta-di-bat-yeu-quai/1731304/chuong-119.html