Chương trước
Chương sau
Quân Dao sau khi tiếp thu được toàn bộ thông tin mới nhàn nhạt xoay gót rời khỏi con hẻm.
Hiện tại, cô đang hai mươi mốt tuổi, thất nghiệp.
Thật ra cũng không hẳn là thất nghiệp, nhưng mà cái nghề cô đang theo làm không được ổn định lắm.
Là giang hồ đầu đường xó chợ đấy ! Cô thích làm mấy kiểu người tự do như vậy nhưng làm ơn, cẩu hệ thống làm ơn cung cấp cho ta một cái danh phận đàng hoàng đi !
Cả linh hồn và thể xác của nữ nhân đều không ngừng mãnh liệt đập bàn. Cô cứ giữ nguyên tâm trạng như vậy mà trở về nhà.
Nhà của nguyên chủ cũng có thể nói là tạm ổn nếu không muốn nói là tồi tàn. Căn nhà chỉ vỏn vẹn một cái giường, một cái ti vi và một cái tủ lạnh.
...
Có chút muốn đập đầu vào tường tự vẫn.
Rất tiếc, bây giờ có oán trách cũng chẳng được gì, cô hiện tại chỉ có duy nhất một mục tiêu, đó là lên giường đi ngủ.
Cả thân thể của nữ nhân đổ rạp xuống cái nệm nhỏ. Rất nhanh sau đó đã vang lên tiếng thở đều của cô.
Hệ thống : À thì cái này nó quen rồi.
Sáng hôm sau, Quân Dao đang mê man trong mộng thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cùng tiếng bước chân dồn dập. Cô khó chịu nâng lên một bên mí mắt, bước chân nặng trĩu cứ như vậy mà tiến tới mở cửa ra.
Cánh cửa gỗ vừa bật mở, bên ngoài lập tức truyền đến một đợt nắng trưa gay gắt. Qua cái ánh sáng vàng rực ấy, Quân Dao mơ hồ thấy được hai cái bóng dáng cao lớn.
- Tử Thanh, Trương Lập ? Hai cậu đến đây sớm như vậy là có chuyện gì ?
Nữ nhân mệt mỏi dựa người vào cánh cửa, bàn tay đưa lên tùy tiện che miệng ngáp một cái. Phần tóc mềm mại của cô vì ngủ mà rối hết cả lên, bộ đồ ngủ màu trắng cũng vì thế mà trở nên lôi thôi đến khó tả.
Thấy được một màn này, hai nam sinh kia chỉ tặc lưỡi một cái chứ tuyệt nhiên không có bất kì biểu hiện ngạc nhiên hay gì khác. Bọn họ quen rồi.
Đối với tỷ ấy, có lúc nào không là sáng sớm chứ ? Đầu óc chỉ toàn mơ mộng đi ngủ ! Đã vậy còn lôi thôi lười biếng. Trượt đại học cũng quả thật không sai.
Hệ thống : Đã tìm được người chung suy nghĩ ! Nhưng mà hai cậu nghĩ vậy, đến lúc kí chủ biết, cô ấy chắc chắn sẽ chặt chân hai người đem đi ngâm rượu !
Tử Thanh chán nản bước vào trong nhà mở đèn lên, biểu hiện cũng rất lịch sự mà lết thân đi gập lại đống chăn màn bừa bộn của Quân Dao.
- Đối với tỷ thì có lúc nào không phải sáng sớm kia chứ ?
Nam sinh mặt non choẹt vừa gấp chăn màn vừa từ tốn nói ra vài câu chữ với âm lượng rất nhỏ.
Tất nhiên, mấy lời này lọt vào tai của nữ nhân thì sẽ biến thành một sự sỉ nhục không hề nhẹ. Chính là kiểu nói một lần liền nhớ đến mãi về sau.
Gương mặt lười biếng của Quân Dao trong chốc lát đã biến mất, thay vào đó là bản mặt nhăn nhó khó coi vô cùng.
Tuy nhiên, chưa để cô tức giận được bao lâu, nam sinh côn đồ Trương Lập đã nhẹ giọng bổ sung thêm ý.
- Tỷ ấy là con heo lười, vì vậy mới rớt đại học, cậu quên rồi sao ?
Trương Lập vừa nói vừa nhàn nhã ngồi xuống ghế. Hành động vô cùng tự nhiên, hệt như anh ta đang ở nhà mình.
Lời nói cùng hành động của Trương Lập đã thành công đem cơn tức giận của Quân Dao đẩy lên đỉnh điểm. Cô cắn chặt răng, bàn tay cũng vô giác siết lại thành quyền. Nữ nhân cất lên âm giọng chầm chậm tràn đầy tức giận nói với hai vị khách không mời mà đến kia.
- Đi về, không tiễn khách.
Như nhận ra sự tức giận của cô, Tử Thanh và Trương Lập rất thức thời mà dừng lại. Cả hai làm động tác khoá miệng lại rồi từ từ ngồi vào ghế.
Chờ đến khi Quân Dao ổn định lại cơn tức của bản thân, Trương Lập mới cười xuề xòa cất tiếng.
- Thôi không đùa nữa, bọn em hôm nay đến thật ra là có chút chuyện muốn hỏi ý kiến chị.
Không đùa nữa ? Một câu liền xong sao ? Vậy thì pháp luật đặt ra để làm gì chứ ? Tên hỗn hào ức hiếp người quá đáng !
Hệ thống A Liên : Kia chủ im miệng ngay lập tức !
Khẽ nhíu mày một cái tỏ ý không vui, Quân Dao rất nhanh cũng tiến tới ngồi đối diện hai nam sinh kia, nhàn nhạt cất giọng khó hiểu.
- Chuyện gì mà cần hỏi ý kiến ?
Tử Thanh nghe xong liền trầm mặc một lát rồi mới từ tốn cất giọng.
- Đại tỷ, tỷ còn nhớ Bạch Tinh chứ ?
Lời vừa dứt, không gian lập tức rơi vào im lặng, tựa như còn có thể nghe được tiếng côn trùng đập cánh.
Quân Dao thư thả cười nhẹ một cái rồi ngả người về sau, cô tim không đập loạn, mặt không đỏ trả lời.
- Không quên được. Sao ? Có chuyện gì ?
- Có đơn hàng nói muốn bắt cóc cô ta.
Trương Lập ngồi thẳng người dậy, điệu bộ rất vui vẻ.
- Ồ.
Quân Dao ồ lên một tiếng, phần môi mỏng khẽ nâng lên thành hình bán nguyệt. Cô đứng dậy tiến vào gian bếp, trước khi khuất bóng còn không bổ sung thêm một câu.
- Nhận đơn đi. Tôi có ơn tất trả, có thù tất báo.
[ Kí chủ à, thù ở đâu cơ chứ ? Cái này là do bẩm sinh tố chất của nữ chủ hơn người, cô không được giận cá chém thớt như thế ! ]
" Im lặng nếu không muốn ta chém cả ngươi. "
[...]
[ Hệ thống đã ngắt kết nối. ]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.