Phủ của Vương Thượng hiện tại vẫn đang còn le lói ánh đèn dầu cổ kính.
Tề Minh ngồi bên bệ cửa sổ chăm chú đọc sách. Trên người nam nhân không còn khí chất lạnh lẽo của thường ngày, đơn giản chỉ là dịu nhẹ êm mắt.
Đôi con ngươi khẽ chuyển động lên xuống theo hàng chữ, cuối cùng vẫn khó chịu nhắm chặt mắt lại.
Đã một ngày hôm nay hắn không được gặp cô, kể ra cũng có chút nhớ.
Đôi mắt của nam nhân lại hướng về một khoảng không xa rộng.
Tề Minh chầm chậm đứng dậy rời khỏi phủ.
Hắn cứ đi mãi, đi mãi, đi qua Các Các Uyển rồi đã xuất hiện ở cửa phủ Vương Hậu.
Biệt phủ trong đêm tối vắng lặng đến lạ. Thoáng chốc như chỉ còn lại tiếng gió thổi nhè nhẹ.
Tề Minh từ từ bước đến cửa gỗ rồi đẩy nhẹ ra. Hắn đưa mắt nhìn một vòng quanh phòng rồi chợt dừng lại ở nơi góc tối.
Đôi chân của nam nhân cứ vậy mà bất giác tiến tới bên cái giường nhỏ, ánh mắt xa xăm đầy nỗi lòng của hắn cứ thế mà áp lên cái cục thịt trong chăn kia.
Môi mỏng của nam nhân cứ thế cong lên nụ cười ẩn ẩn hiện hiện, cơ hồ như có mà lại như không.
Có nàng, hoá ra cũng không tệ.
Vu vơ suy nghĩ rồi lại cười một mình, nam nhân nhanh chóng ổn định lại tâm trạng. Bàn tay to lớn cứ chơi vơi trong không khí một lúc lâu rồi mắt nhè nhẹ lạt tấm chăn mỏng ra khỏi cơ thể bên dưới.
Tấm chăn vừa được mở ra, khuôn mặt âu yếm của nam nhân ngay lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-cung-ta-di-bat-yeu-quai/1731273/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.