🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dâu Tây tranh thủ trước đi học chạy qua chỗ bà chủ nhà đóng tiền nhà còn thiếu sau đó đóng luôn tiền nhà tháng sau. Bà chủ nhà thấy Dâu Tây đóng tiền nhà mặt nghi hoặc nhưng cũng vui vẻ.

"Ây nha, ta nói nhà ngươi mà đóng sớm có phải xong rồi không?"

"Tôi biết bà cũng tìm người cho thuê sẵn rồi, tôi cũng không làm khó bà, để chúng tôi thuê nốt tháng này liền lập tức dọn đi."

"Ai nha không cần đâu, nếu cứ đóng đủ tiền nhà là được mà, cứ ở bao lâu cũng được hết á, chỉ cần đóng đủ tiền theo tháng là được, chúng ta đều đã là người quen biết, không ngại, không ngại"

"Ha, cám ơn bà chủ nhà"



Dâu Tây đến trường liền lôi máy tính bắt đầu làm việc, cô chọn bàn cuối cùng trong góc nên cũng không bị gây chú ý, hơn nữa lớp này đều là học sinh hư nên ai làm việc nấy hầu như chẳng ai để ý đến ai.

Trong ký ức phải đến sau khi thi khảo sát vào lớp mới, Dư Nguyệt nhút nhát rụt rè lại hay bị thầy cô gọi lên trả bài lấy làm gương cho bạn học răn đe, sau đó rất nhanh liền bị một nhóm bạn nữ quậy trong lớp bắt nạt. Bị bắt nạt liền thảm rồi. Đi học rồi đi làm, đâu đâu cũng là ác mộng a~

Có năm tiết học, môn nào Dâu Tây cũng bị thầy cô gọi lên bảng trả bài, thật hết nói nổi, đều là học sinh ngu như nhau sao cứ phải nhắm vào cô chứ.

Sau tiết năm giáo viên chủ nhiệm tạm thời gọi riêng cô lại, Dâu Tây mới vỡ lẽ, má ma cô chưa đóng học phí đầu năm, bảo sao luôn bị nhắm vào.

"Em xem bao giờ nhà em có thể đóng học phí, cô còn phải nộp lên trên trường học mà cả lớp chỉ còn mỗi mình em."

"Em chuyển khoản được không ạ, mẹ em chắc là quên mất thôi ạ, cô cho em xin số tài khoản với ạ."

Sau khi Dâu Tây đóng xong học phí liền mệt mỏi đi ăn cơm còn tranh thủ kiếm tiền, vừa kiếm tiền cô còn tranh thủ xem nhà sau đó còn phải mua nữa, điều kiện phòng trọ quá kém, ngủ trên chiếu đơn làm lưng cô vừa đau vừa mỏi.



Dâu Tây mải miết làm việc cũng không hề biết đằng sau có một cậu trai đang nhìn lén cô làm việc.

Thanh Hàn cũng chỉ vô tình thấy Dâu Tây ở một góc mải miết nghịch máy tính, hắn liếc qua một chút lại không ngờ thứ cô chơi là cổ phiếu, hắn là con nhà giàu, mấy thứ này hắn không chơi nhưng biết một ít, ba hắn và anh trai hắn đều chơi thứ này. Chỉ là một đứa nghèo như cô sao có tiền mà chơi thứ này chứ? Không phải là thèm tiền muốn điên rồi nên bị người ta lừa chơi đấy chứ?

Nghĩ như thế Thanh Hàn liền không quan tâm đến cô nữa.

Dâu Tây sau khi xong việc, liền quan tâm một chút giá nhà ở sau đó mất chút thời gian liền đã tìm được nhà ở ưng ý rồi.

Trở lại lớp học buổi chiều, hiện giờ còn hơn một tuần nữa là thi khảo sát, Dâu Tây phải nắm chắc thời điểm này mà tranh thủ thi vào lớp chọn, như thế việc học với cô sẽ nhàn hơn rồi, trong ký ức, Lâm Oánh Oánh cũng là vào được lớp chọn nhưng là hạng hai, cô nhất định phải vào được lớp chọn hạng nhất, như thế mới vênh mặt hất hàm với

Lâm Oánh Oánh được, cho cô ta nghẹn chết.

Lớp học buổi chiều là tiết văn, nhưng cô giáo có việc bận liền chuyển thành tiết tự học, Dâu Tây liền nhân cơ hội này ôn tập hết lại kiến thức cơ bản, tiện thể có sẵn ký ức kỳ thi này trong đầu liền đơn giản sơ lược học lại những kiến thức cần thiết cho kỳ thi sắp tới.

Cũng may vì kỳ thi khảo sát sắp đến gần nên mấy học sinh hư cũng không có tìm cô gây phiền phức, thời gian này cũng coi như là trôi đến yên ổn.

Khi về đến nhà, cơm canh đã dọn sẵn trên bàn, chỉ là không thấy bóng dáng mẹ Dư đâu cả. Có lẽ giờ này vẫn đang đi làm thêm. Không được rồi, vẫn là cô nên tiếp bà về nhà nói chuyện trước, chứ cứ thế để mặc bà đi làm Dư Anh Anh sớm muộn không bệnh cũng thành có bệnh mất.

Dâu Tây thay đồ liền ra khỏi nhà, đi đến chỗ làm thêm buổi tối của Dư Anh Anh.

Vừa đến quán ăn gần phòng trọ, Dâu Tây đã nghe thấy tiếng chửi mắng chanh chua của vợ bà chủ tiệm.

"Bà rốt cuộc có biết làm không hả? Có nhõn cái việc rửa bát cũng làm không xong, ngày ngày trang khuôn mặt đó định câu dẫn ai? Nếu không phải trông bà khổ sở một mình nuôi con lớn thì bà nghĩ chồng tôi cho bà đến đây làm à?"

"Chị Ngô, tôi không có, chỉ là tháng này với tháng trước chị vẫn chưa đưa tôi tiền lương, mà sắp tới tôi còn cần tiền đóng học cho con... chị xem..."

"Tiền, tiền, tiền... tiện nhân, tôi nói chị nghe, tháng trước chị làm vỡ một cái chén, sứt một cái bát, tiền lương đó của chị trả xong đồ hỏng rồi, còn mặt dày đòi tiền, chị làm thì làm không làm thì cút, cái thứ tiện nhân gì đâu. A phi"



Dâu Tây giận tím mặt, bước đến nắm lấy tay của Dư Anh Anh, Dư Anh Anh mặt đầy nước mắt chỉ cúi đầu đầy khổ sở.

"Tiện nhân? Bà nói ai tiện nhân? Cẩn thận cái mồm của bà."

Dâu Tây đôi mắt sắc lẹm nhìn chẳm chẳm người phụ nữ tên chị Ngô kia, bị Dâu Tây ánh mắt lạnh lẽo nhìn chẳm chẳm, trong lòng Ngô Thu không hiểu sao dang lên một trận sợ hãi, trên trán mồ hôi đều túa ra.

"Trả tiền lương cho mẹ tôi."

Dầu Tây khuôn mặt giống như hầm băng nhìn ông Lý, chồng của bà Ngô, giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm. Ông Lý thấy cảnh này lúc này mới đứng dậy vào cầm lấy tiền lương hai tháng nay chưa trả của Dư Anh Anh đưa đến.

"Các người chính là tiện, bắt nạt người yếu thế, còn nói đến là đúng lý hợp tình. Tôi tuy học ít nhưng vẫn biết đến thế nào là kiểm tra vệ sinh đấy, nhìn cái tiệm tồi tàn cùng đồ ăn mất vệ sinh của các người mà nghĩ cho kỹ, nếu tôi trình báo lên trên sẽ có kết cục gì."

"Mày dám"

Ngô Thu nghe thế lửa giận váng đầu đứng bật dậy hét lên.

Dầu Tây cười lạnh.

"Còn để tôi nghe thấy một câu dơ bẩn từ miệng bà nhắc đến mẹ tôi, xem tôi có dám hay không?

"Mày..."

Ông Lý vội vàng kéo tay Ngô Thu lắc đầu.

Lúc này Dâu Tây mới hài lòng dắt tay Dư Anh Anh rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.