🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Từ sau khi trở về nhà, Darius mỗi ngày đều gửi đến rất nhiều thứ mới lạ tặng cho Dâu Tây, khi thì là hoa quả quý hiếm, khi lại là những món châu báu vô cùng tinh xảo, xinh đẹp. Cha mẹ cô không khỏi âm thầm để ý đến chàng trai miệt mài theo đuối con gái mình này.

Chính vì thế hôm nay ông đặc biệt cho mời vị vương này đến phủ dùng bữa, nói dùng bữa còn không bằng nói xem xét con rể tương lai thì hơn.

Vợ chồng Vân Huỳnh Chân rất rõ ràng con gái yêu của mình ham ăn thế nào, mời người ta đến ăn cơm mà không ngờ con gái cưng không biết xấu hổ bắt hoàng đế nhà người ta đi xuống bếp nấu đồ ăn cho cô.

Quả nhiên là con gái Vân Huỳnh Chân hắn, đủ mị lực và cá tính nha.

Trong suốt bữa ăn, nhìn Darius làm culi cho con gái cưng, hai lão cha mẹ chính là càng nhìn càng thuận mắt đâu.

Dâu Tây vừa ăn mỹ vị trong lòng lại sầu não không thôi, dạo này, cô bắt đầu cảm thấy cơ thể có vài triệu chứng không ổn chút nào.

Thường xuyên cảm thấy chóng mặt hoa mắt, thỉnh thoảng còn lên cơn đau thắt tim không rõ lí do. Cô cũng thử tự xem bệnh cho mình nhưng không thấy có gì đáng ngại cả, thực sự rất kì quái.

Sau khi tạm biệt Darius, Dâu Tây âm thầm cho gọi Tiểu Trà đến bên cạnh mình.

"Tiểu Trà, thân thể tiểu thư của em dạo này không được ổn lắm, tới bắt mạch cho chị xem đi,"

Tiểu Trà giật nảy mình, lo lắng vội vàng ngồi kiểm tra thân thể Dâu Tây.

"Tiểu thư, người cảm thấy không khoẻ chỗ nào? Đau ở đâu hay khó chịu chỗ nào ạ? Mỗi ngày em đều bắt mạch cho tiểu thư, cơ thể người vẫn bình thường mà."

"Hay do dạo này người ăn nhiều quá, bụng dạ không kịp tiêu hoá?"

Dâu Tây đen mặt, đầu đầy dấu hỏi chấm.

"Tiểu thư của em ăn nhiều bao giờ? Ta hoàn toàn không có ăn nhiều có được không?"

Dâu Tây phồng má trợn mắt phản bác lại Tiểu Trà khiến sự căng thẳng thay thế thành buồn cười. Tiểu thư thật là.

Dù vậy, Tiểu Trà chẳng thèm phản bác tiểu thư đâu. Sau khi kiểm tra cẩn thận một lượt, cơ thể của tiểu thư hoàn toàn khoẻ mạnh, không có dấu hiệu gì cho thấy bị bệnh cả. Hơn nữa trong người tiểu thư có võ công, có nội lực, nếu có bị xảy ra vấn đề gì, không thể nào tiểu thư không phát hiện. Quan trọng nhất tiểu thư còn là thần y trẻ tuổi đầy tài năng.

"Tiểu thư, em không phát hiện ra gì cả, người xem y thuật của em không bằng tiểu thư, em thật sự xin lỗi."

Dâu Tây cười xuề xoà: " Nói linh tinh gì đâu? Tiểu thư nhà ngươi chắc là ăn uống không tiêu hoá được thôi, mấy hôm là hết, chẳng qua muốn ngươi kiểm tra thêm cho chắc thôi hiểu không?"

"Vâng, để em bảo đầu bếp từ giờ sẽ làm vài món ăn nhẹ cho người ạ."

"Được rồi, em ra ngoài đi."

"Vâng, tiểu thư."



Darius vì có chuyện gấp nên phải vội vã trở về quốc gia của mình rồi. Hắn hứa hẹn sẽ nhanh chóng giải quyết công chuyện và quay lại nhanh nhất có thể.

Dâu Tây bĩu môi, hắn quay lại nhanh nhất có thể làm gì chứ? Hừ.

Trước khi đi còn ôm cô rõ chặt, ăn đậu hũ của bản tiểu thư, đáng đánh ghê.

Nhớ đến khuôn mặt buồn bã của Darius không hiểu sao Dâu Tây hơi rùng mình.

Ngồi ngẩn ngơ thế này không hiểu tại sao cô lại nghĩ đến tên thần y đáng ghét đó.

haizzz.

Thời gian không lâu sau đó, Dâu Tây nghe được tin tức Thanh Lâm kết hợp cùng thừa tướng lật đổ vị vua vô dụng, thừa tướng từ nhiếp chính bước chân thành vua, Thanh Lâm lật lại án oan của Văn gia năm đó, đưa lại gia tộc vào đỉnh vinh quang, nhận lấy tước vị. Nói chúng được vua hiện lại vô cùng ưu ái.

Thế nhưng thanh Lâm sau khi để cho những người còn sót lại của gia tộc nắm giữ và bảo vệ Văn gia, bản thân hắn thì biến mất không còn một dấu vết.

Dâu Tây khá là bất ngờ, hắn thế mà không lên làm vua a~

Quả là điều không ngờ.

Kể ra đã lâu lắm rồi, cô chưa nghe được tin tức gì về lão thần y Trần Hàn Du kia nữa.

"Tiểu thư, tiểu thư, lão gia và phu nhân cho gọi người. Nghe nói hôm nay có một vị khách quý đến thăm. Lao gia nói muốn người qua đây một chuyến."

"Hả? Ô, vậy chuẩn bị đi, chúng ta qua nhà chính."

Vân Huỳnh Chân rất ít khi để cô gặp mặt người khác, nếu không phải người quan trọng gì có khi đến ông cũng chẳng bao giờ gặp.

Hẳn là người có địa vị rất cao quý đây mà.

Dâu Tây đi ra phía nhà chính, người đang ngồi kia nói chuyện với cha mẹ cô không phải chính là vị lão thần y tiếng tăm lẫy lừng kia thì còn ai vào đây nữa.

Dâu Tây vui vẻ, vừa nghĩ đến lão mà lão đã xuất hiện rồi.

"A~lão thần y, rồng đến nhà tôm nha, không biết là có chuyện gì nha~"

Vân Huỳnh Chân cùng bà chủ hết hồn một phen. Con gái mình vậy mà quen biết với thần y, còn dám nói chuyện như vậy với ngài a~

Không để cho cha mẹ nói Dâu Tây đã nói trước.

"Đây là sư phụ dạy y thuật của con. Con chính là đại đệ tử của ngài ấy!"



"A Vũ, lâu rồi mới gặp, ngươi khoẻ không?"

Trần Hàn Du vẫn dịch dung, nhưng chỉ cần một cái nhìn thoáng qua cùng mùi hương, cô cũng có thể biết đó là hắn. Hừ sao lần này lão thần y lại có thể biến mình thành lão xấu xí thế cơ chứ?

Vân Huỳnh Chân và Nguyệt Châu đứng hình, con gái hắn vừa nói là sự phụ phải không? Hắn không nghe lầm đúng không?

A~ con gái hắn vậy mà lại là một thiên tài a~.

"Sư huynh, người thật bất ngờ khi huynh đến thăm nga~"

Nhân lúc ông bà Vân Huỳnh Chân còn đứng hình mất năm giây, Dâu Tây thướt tha ghé vào tai Trần Hàn Du thì thầm thối gió vào tai hắn.

Sắc mặt Trần Hàn Du thoáng chốc cứng đờ.

Trong vườn hoa trước phòng Dâu Tây, Trần Hàn Du đã gỡ dịch dung, hai người ngồi thưởng trà nói những chuyện vặt vãnh.

"Sư phụ ngươi hẳn không rảnh rỗi đến thăm ta phải không?"

Trần Hàn Du nhìn thiếu nữ xinh đẹp tuyệt luân bên cạnh mình, mới mấy năm thôi, cô càng ngày càng trở nên xinh đẹp, hắn nhìn cô từ đứa trẻ bé xíu kiên cường ngỗ nghịch trở thành một đứa trẻ thông minh nhưng vẫn đầy gai nhọn với tất cả mọi người, bao gồm cả hắn.

Những lời cô nói ra hắn dường như chẳng bao giờ biết là thật hay giả cả. Cô dễ dàng trêu ghẹo hắn như thể cơm bữa vậy, cô là người đầu tiên hắn chẳng thể nào nhìn thấu.

Thông minh, tài giỏi, xinh đẹp kiên cường còn vô cùng cố chấp.

Dứt khoát rời đi khi hắn cứu đứa trẻ đó, khi đó hắn thực sự không hiểu tại sao cô không cho hắn cứu đứa trẻ đó, cho đến khi cô rời đi, hắn mới từ Thanh Lâm biết được, cô chính là đứa trẻ bị phu nhân phủ thừa tướng thiết kế bẫy hại chết.

Chính là lần đầu hắn gặp cô, cô vừa thoát chết và gặp được hắn.

Khi cô không còn ở bên cạnh hắn nữa hắn mới có suy nghĩ phải chăng hắn làm sai rồi? Khi đó cô hẳn rất tức giận cùng đau lòng đi.

"Chuyện năm đó, ta..."

"Dừng, ta không còn nhớ đến nó nữa rồi, nếu sư phụ người đến đây để nói về vấn đề đó thì thứ lỗi ta không thể phụng bồi."

"Vậy quay lại núi cùng ta được không?"

Dâu Tây thản nhiên bứt quả nho cho vào miệng.

Sau đó đứng dậy hơi cúi xuống mặt đối mặt với Trần Hàn Du.

"Sư Phụ người nhìn xem ta có khoẻ mạnh không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.