Mới về đến cửa nhà, cô đã nghe thấy tiếng cãi nhau của ông bà Cố trong nhà, kỳ lạ, trong trí nhớ của Cố Minh, hai người họ rất yêu nhau hầu như chưa bao giờ thấy họ cãi nhau hay bất hoà cả. Dâu Tây không mở cửa đi vào mà đứng yên ở ngoài cửa nghe ngóng.
"A Hạo, dù sao đó cũng là ba mẹ em, năm đó vì cưới anh mà em bị gia đình đoạn tuyệt quan hệ, ở bên anh bao nhiêu năm trời chưa một lần về thăm họ đã là em bất hiếu. Bây giờ mẹ em làm mừng thọ gửi thiệp đến tận đây rồi, chả lẽ anh không định để con chúng ta biết mặt ông bà ngoại của nó sao?"
"Liễu Vân, không phải em không biết năm đó ba mẹ em đối xử với anh và gia đình anh như thế nào, giờ bảo anh cùng em trở lại đó anh thật sự nuốt không trôi được những uất ức khổ sở năm đó mà anh chịu đựng."
Bà Cố gào lên: "Em biết phải làm sao cơ chứ? Họ dù sao cũng chính là ba mẹ em, người sinh ra em nuôi nấng em khôn lớn để em gặp anh và cưới anh cơ mà."
Bà Cố nức nở nắm lấy tay áo ba Cố: "A Hạo, coi như em cầu xin anh có được không? Chuyện cũng đã qua nhiều năm rồi, họ cũng già rồi, con chúng ta đã khôn lớn. Anh bây giờ cũng đâu phải anh của năm đó hai bàn tay trắng nữa đâu, hơn nữa Minh nhi của chúng ta lại tài giỏi như vậy. Buông xuống chuyện cũ được không anh?"
"Liễu Vân, anh..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-khong-muon-soai-ca-yeu-ta/3737610/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.