Cao Vỹ nhìn Dâu Tây đang đùa nghịch với đồng hồ của Quân Sơn, bọn họ nói chuyện cười đùa vui vẻ mà trong lòng vô cùng bực tức.
"Quân Sơn, đồng hồ của cậu thật đẹp, hàng thiết kế riêng chỉ có một chiếc sản xuất ba năm trước, rất đáng tiền nha."
"Thích thì cậu giữ đi."
Dâu Tây phá lên cười :"Không lấy, không chiếm tiện nghi của bạn bè."
Lâm Dực bày ra bộ dạng của một oán phụ: "Quân Sơn, cậu cũng quá bất công, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, tôi cũng thích cái đồng hồ đó mà năn nỉ ỉ ôi cậu mấy năm cũng không cho. Cố Minh chỉ khen nó đẹp một cái cậu đã cho cậu ấy. Quá không công bằng."
Quân Sơn không để ý lắm nói: "Bởi vì cậu ấy sẽ không lấy, còn cậu chỉ hận không thể cướp đi từ trên người tôi."
"Điêu, tôi mà là loại người đấy sao?"
"Đúng thế." Dâu Tây và Quân Sơn đồng thanh đáp lời, hai người nhìn nhau cười một cái.
"Hai người bắt nạt người quá đáng." Lâm Dực oán hận trừng mắt nhìn hai người.
"Mấy cậu ồn ào thế, có để cho người khác học bài hay không?" Đột nhiên Cao Vỹ gào lên phá hỏng không khí vui vẻ của mọi người. Lâm Dực huých tay vào người cậu vẻ mặt khó hiểu: "Cậu thì học hành cái nỗi gì?"
"Quản tôi học cái gì làm gì? Mấy cậu yên lặng là được."
Dâu Tây cười nhếch miệng lé mắt nhìn hắn một cái: "Kệ cậu ấy đi Lâm Dực, chắc đang khó chịu trong người lại thấy chúng ta vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-khong-muon-soai-ca-yeu-ta/3737609/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.