Chương trước
Chương sau
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều -30, tổng còn 65.

Đường Tuế vốn đang cúi đầu, nghe vậy, cô đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm Cố Kim Triều.

Ăn chút bánh ngọt mà lại có hiệu quả như vậy luôn á.

Cố Kim Triều nhướng mày, dùng ngón tay xoa nhẹ lên làn da tay mỏng manh của cô.

Rõ ràng là cô lừa dối anh trước, nhưng chỉ vì cô làm đồ ăn cho mình, mà anh đã đầu hàng rồi.

"Chồng ơi, anh đừng giận nữa mà."

Đường Tuế dán sát người lại, đôi môi mềm mại hôn một cái chụt lên má anh.

Cơ thể Cố Kim Triều hơi cứng lại.

"Ban đầu em là nói dối anh, nói rằng anh rất yêu em, nhưng sau đó em không có nói dối điều gì nữa cả."

Sau khi Đường Tuế nghiêm túc nói xong, liền giơ tay lên thề.

Đôi mắt cô trong sáng, vẻ mặt nghiêm túc.

Cố Kim Triều ngoảnh mặt đi, cô xấu xa như thế, còn anh thì lại không phải người dễ dàng tha thứ cho người khác.

Nhưng ở trước mặt Đường Tuế, anh không đành lòng.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều -30, tổng còn 35.

"Cố Kim Triều, không lẽ anh muốn ly hôm với em hả?"

Đường Tuế vừa dứt lời, bàn tay đang nắm tay cô, đột nhiên siết chặt lại.

Đôi mắt anh tối đen đi, môi mỏng mím chặt.

"Không được."

Anh hằn học nhìn Đường Tuế.



Người con gái này còn dám nhắc đến chuyện ly hôn với anh.

"Vậy sao anh lại hung dữ với em?"

Đường Tuế tủi thân, mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng nhìn Cố Kim Triều.

Cố Kim Triều sững sờ một lúc, cuối cùng khẽ thở dài.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều -35, toàn bộ về 0, không cần phải thực hiện theo cốt truyện nữa.

"Có đau không?"

Cố Kim Triều nâng bàn tay nhỏ bé của cô lên.

"Đau chứ."

Đường Tuế bĩu môi, gật đầu.

"Anh thổi giúp em đi."

Nói xong, Đường Tuế đưa bàn tay bé nhỏ của mình đến gần môi Cố Kim Triều.

Cố Kim Triều nhẹ nhàng thổi cho cô.

Đường Tuế nín khóc bật cười.

"Hình như không còn đau nữa."

Cố Kim Triều nắm tay Đường Tuế xuống lầu, tìm hộp thuốc, giúp cô chọc bọng nước rồi lại xoa thuốc cho cô.

"Về sau không cho em chạm vào nữa."

Đường Tuế gật đầu.

"Em đói chưa?"



Cố Kim Triều cảm thấy bản thân đã thua trong tay cô rồi.

Trước đây, cho dù thế nào, anh cũng sẽ không nhân nhượng bất cứ chuyện gì, giờ đây đối mặt với Đường Tuế.

Dường như cũng chẳng đáng là gì.

"Em đói bụng, em muốn ăn mì, anh nấu mì cho em nha."

Ánh mắt Đường Tuế sáng ngời nhìn anh.

"Ừm."

Cố Kim Triều gật đầu, không nói hai lời, đi thẳng vào bếp.

Trước lạ sau quen, anh nhanh chóng nấu xong hai tô mì.

Đường Tuế ngồi trên tấm thảm sau bàn trà vẫy tay với anh: "Cố Kim Triều, em muốn xem một show tạp kỹ, chúng ta ăn ở đây đi."

Cố Kim Triều bưng khay mì, đi đến chỗ cô.

"Hahaha, buồn cười quá."

Mặt Đường Tuế trắng nõn, tràn đầy ý cười trong sáng.

Cố Kim Triều dịu dàng nhìn Đường Tuế, khóe miệng dần nhếch lên một vòng cung.

Anh cảm thấy, chỉ cần ở bên Đường Tuế, dù sống thế nào cũng đều được cả.

Niên niên hữu kim nhật, Tuế Tuế hữu Kim Triều!

...

Đại sảnh tràn ngập mùi thuốc nồng nặc, dù trên bàn tròn lưu ly điêu khắc hoa có thắp lư hương thì cũng không thể xoa dịu mùi thuốc này.

Đường Tuế day trán nhìn người nam nhân đang nằm trên long sàng.

Hắn đang nhắm mắt, mái tóc đen xõa ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.