Đường Tuế nói xong, Phùng Đức Trung sửng sốt, hình như nàng thực sự muốn chút làm gì đó cho hoàng đế.
"Phùng công công đừng lo lắng, sau này nếu như hoàng thượng trách phạt, cứ tính lên đầu ta."
Tuy Đường Tuế nói những lời này bằng giọng điệu mạnh mẽ, nhưng cái cổ thon dài mềm mại trắng nõn lại không khỏi co rút lại.
Hu hu, nhưng nghĩ cũng thấy hơi sợ.
Có điều, khi nghĩ đến người cha cặn bã của nguyên chủ-gian thần quyền khuynh triều chính.
Nàng là con gái ông ta, cho dù Đế Huyền không muốn giữ lại thì bây giờ cũng chưa vội giết.
"Các ngươi mau mở tất cả các cửa sổ ra."
Lúc này Đường Tuế đã ra lệnh, không ai dám không nghe theo.
Các cung nữ và thái giám mở tất cả các cửa sổ ra.
Đại điện vốn tối tăm lập tức sáng sủa lên.
Mùi thuốc khó chịu ban đầu cũng được không khí lưu thông vào phân tán đi rất nhiều.
"Các ngươi đến ngự hoa viên hái một ít hoa về cắm vào lọ."
Dưới sự chỉ đạo của Đường Tuế, chỉ trong vòng nửa canh giờ, mọi thứ bên trong tẩm điện biến hóa nghiêng trời.
Phùng Đức Trung đứng một bên nhìn Đường Tuế bằng ánh mắt dò xét.
Đường quý phi có chút không giống ngày thường.
Tuy rằng vẫn còn nhát gan.
Nhưng nàng của trước kia nhất định sẽ vâng vâng dạ dạ chứ không dám làm gì.
Nhưng bây giờ nàng lại khác lạ đến mức làm người khác phải kinh ngạc.
Ánh mắt Đường Tuế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2574244/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.