Chương trước
Chương sau
Đường Tuế đang nhắm mắt, tập trung niệm chú Đại Bi.

Đột nhiên nghe được giọng nói nghiêm khắc lạnh lùng của Đế Huyền, nàng giật mình sợ hãi.

Cũng đúng lúc này, Luân Hồi Kính thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành.

Vậy thì không cần chư vị đại sư ở trong này nữa.

Đường Tuế mở mắt ra, đôi mắt ngập nước, u buồn như mưa bụi Giang Nam.

Nàng chống mép giường đứng lên, vì phải quỳ trong thời gian quá dài, nên dưới chân lảo đảo một cái, cả người ngã nhào lên người Đế Huyền.

Khuôn mặt của Đế Huyền càng đen hơn.

Nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì?

"Tê chân..."

Đường Tuế cười cười giải thích, vội vàng đứng dậy rời khỏi người Đế Huyền.

"Giải thích cho trẫm?"

Đôi mắt đen kịt của Đế Huyền đảo quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Đường Tuế.

Trong lòng Đường Tuế thấp thỏm, nàng cắn môi dưới, lông mi dài khẽ run rẩy.

"Hoàng thượng."

"Ta làm tất cả là vì chàng mà. Ta thấy chàng ngủ không yên ổn, nhất định là do có thứ gì đó quấy phá, nên mới sai người đi mời tám cao tăng trong kinh thành đến đọc kinh cầu phúc cho Hoàng thượng, cầu bình an cho chàng."

Đường Tuế cúi đầu, giọng nói cũng mềm mại như mây, càng nói càng nhỏ.

Nàng rũ mi, như bị tủi thân.



Đế Huyền cau mày, cả nội điện bị nàng làm cho chướng khí mù mịt, trong lòng hắn vốn đã có chút không vui, nhưng giờ nghe nàng nói bậy nói bạ, lòng hắn vậy mà lại được xoa dịu.

"Hừ!"

Đế Huyền hừ lạnh một tiếng.

"Phùng Đức Trung, đưa các vị đại sư trở về."

Phùng Đức Trung giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa nãy suýt chút nữa thì Hoàng thượng đã nổi bão.

Thế nhưng lại không có việc gì, xem ra, vẫn là nương nương có biện pháp.

Phùng Đức Trung nhanh chóng mời các đại sư theo mình đi ra ngoài.

Đường Tuế lại sai đám cung nữ thái giám dọn dẹp nội điện.

Nàng đứng một bên, ngón tay trắng noãn xoắn xuýt vào nhau, trộm nâng mí mắt liếc nhìn Đế Huyền.

"Hoàng thượng..."

Nàng khẽ gọi.

Đế Huyền đang nhắm mắt suy nghĩ.

Vừa nãy hình như hắn ngủ rất say.

Chẳng lẽ là do hắn nghe chú Đại Bi?

Lúc này nghe thấy Đường Tuế gọi mình, Đế Huyền mở mắt ra, nhìn về phía Đường Tuế.

"Chàng đói bụng rồi nhỉ?"



Đường Tuế mở to đôi mắt trong suốt ngây thơ vô tội như cún con, thấp thỏm nhìn Đế Huyền.

"Không đói!"

Đế Huyền lạnh lùng từ chối, sau đó lại nhắm mắt lại.

Đường Tuế:???

Nàng bĩu môi, làm tôn lên đôi môi căng bóng, cả người nhìn qua vừa sống động vừa đáng yêu.

Dường như cảm nhận được tâm trạng Đường Tuế không tốt, Đế Huyền kinh ngạc mở mắt ra nhìn Đường Tuế.

Đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

Tiểu cô nương dường như rất không vui.

Hình ảnh trước mặt khiến Đế Huyền cảm thấy mới lạ, cho đến bây giờ vẫn chưa có ai dám lộ ra biểu cảm kiểu này ở trước mặt hắn.

Nhìn thấy đôi môi căng bóng phấn hồng của nàng, hắn có một xúc động muốn hôn lên đó.

Đúng là Đường Tuế có chút tức giận, nhưng hơi thở trên người Đế Huyền rất nguy hiểm, nàng vẫn đủ nhạy bén để cảm nhận được.

Làm nàng sợ tới mức lấy hai tay che kín miệng.

Hừ, không phải là đã nhìn ra bản thể nhân sâm của nàng rồi chứ!

Khó trách, ánh mắt lại tham lam như vậy.

Hu hu hu.. đáng sợ quá.

Nàng không muốn bị ăn chút nào.

Đường Tuế cắn chặt môi, đôi mắt cũng nhanh chóng ướt sũng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.