Đường Tuế đang nhắm mắt, tập trung niệm chú Đại Bi.
Đột nhiên nghe được giọng nói nghiêm khắc lạnh lùng của Đế Huyền, nàng giật mình sợ hãi.
Cũng đúng lúc này, Luân Hồi Kính thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành.
Vậy thì không cần chư vị đại sư ở trong này nữa.
Đường Tuế mở mắt ra, đôi mắt ngập nước, u buồn như mưa bụi Giang Nam.
Nàng chống mép giường đứng lên, vì phải quỳ trong thời gian quá dài, nên dưới chân lảo đảo một cái, cả người ngã nhào lên người Đế Huyền.
Khuôn mặt của Đế Huyền càng đen hơn.
Nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì?
"Tê chân..."
Đường Tuế cười cười giải thích, vội vàng đứng dậy rời khỏi người Đế Huyền.
"Giải thích cho trẫm?"
Đôi mắt đen kịt của Đế Huyền đảo quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Đường Tuế.
Trong lòng Đường Tuế thấp thỏm, nàng cắn môi dưới, lông mi dài khẽ run rẩy.
"Hoàng thượng."
"Ta làm tất cả là vì chàng mà. Ta thấy chàng ngủ không yên ổn, nhất định là do có thứ gì đó quấy phá, nên mới sai người đi mời tám cao tăng trong kinh thành đến đọc kinh cầu phúc cho Hoàng thượng, cầu bình an cho chàng."
Đường Tuế cúi đầu, giọng nói cũng mềm mại như mây, càng nói càng nhỏ.
Nàng rũ mi, như bị tủi thân.
Đế Huyền cau mày, cả nội điện bị nàng làm cho chướng khí mù mịt, trong lòng hắn vốn đã có chút không vui, nhưng giờ nghe nàng nói bậy nói bạ, lòng hắn vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2573813/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.