Nàng bất giác lùi về phía sau mấy bước, như thể cảm thấy làm thế này là có thể tránh khỏi ánh mắt đáng sợ của Đế Huyền.
Nhìn dáng vẻ nhát gan của nàng, Đế Huyền dời ánh mắt đi.
Đừng có bị hắn dọa chết khiếp đấy.
"Trẫm đói."
Đế Huyền đột nhiên nói.
Đường Tuế nghe giọng hắn đã bình thường lại nên buông cánh tay đang che miệng xuống.
"Để ta sai người đi chuẩn bị."
Giọng nói mềm mại pha lẫn sự vui mừng.
Đường Tuế nhảy nhót đi ra ngoài.
Đôi mắt đang nhắm chặt của Đế Huyền khẽ mở ra, đôi mắt u ám ẩn chứa đầy sự tìm tòi nghiên cứu.
Rốt cuộc nàng muốn gì.
Rất nhanh, Ngự Thiện Phòng đã bưng tới thức ăn làm theo yêu cầu của Đường Tuế.
Đường Tuế trực tiếp cho người mang đồ ăn vào nội điện, đặt lên bàn tròn.
Một bàn đầy thức ăn này nhìn rất có cảm giác an toàn.
"Hoàng Thượng, ta bưng lại cho chàng ăn, hay là chàng lại đây ăn?"
Đường Tuế chớp đôi mắt đen to tròn nhìn Đế Huyền nằm trên giường.
"Nàng cho người đến đây đỡ ta."
Đế Huyền cảm thấy cơ thể mình hiện tại hình như đã không còn quá mệt mỏi, vẫn có thể qua đó ngồi ăn.
"Không cần phiền người khác."
Đường Tuế ngửi mùi đồ ăn trên bàn, hơi không nhịn nổi.
Chỉ muốn nhanh chóng được ăn.
Nàng chạy nhanh đến trước mặt Đế Huyền, vươn tay đỡ lấy cánh tay Đế Huyền.
Đế Huyền nhìn cánh tay mảnh khảnh trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2573811/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.