Tuy nói rất nhỏ nhưng Đường Tuế vẫn có thể nghe thấy.
“Ta thấy bây giờ hoàng thượng rất sủng ái quý phi nương nương.”
“Ai nói chỉ mình ngươi thấy, chẳng lẽ chúng ta không nhìn ra à?”
“Ta nghe nói, quý phi được hoàng thượng yêu thích là nhờ vào giọng hát cực kì khó nghe của mình.”
“Nói bậy, ta nghe nói là bởi vì nương nương niệm kinh, nên mới được hoàng thượng yêu thích.”
Đường Tuế nghe xong không khỏi đưa tay đỡ trán.
Nghe sao cũng không giống khen nàng.
Cùng lúc đó, Phùng Đức Trung dẫn người từ bên ngoài tiến vào, trong tay mỗi người cầm không ít đồ vật.
“Nương nương, mấy thứ này đều là đồ mới, được chuẩn bị theo sở thích của người, người dùng tạm trước đi.”
Phùng Đức Trung nói xong thì dẫn đám cung nữ và thái giám đem đồ vào.
Dưới sự hầu hạ của cung nữ, Đường Tuế rửa mặt rồi thay xiêm ý mới.
Bộ váy màu vàng nhạt làm tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng.
Đường Tuế vừa đi ra đã ngửi thấy một mùi thơm mê người, đây là đồ ăn sáng đã được chuẩn bị xong.
“Qua đây ăn sáng.”
Hôm nay vẻ mặt của Đế Huyền rất dịu dàng, dường như tâm trạng rất tốt.
Đường Tuế nghe được, giọng hắn mang theo mấy phần ý cười.
Nhắc tới ăn uống, bước chân Đường Tuế liền nhẹ nhàng đi.
Nàng bước đến, ngồi bên cạnh Đế Huyền.
Bữa sáng không khác gì ngày thường, đều là những món ăn mỹ vị.
Nhưng trước mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2573806/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.