Trong điện chỉ còn lại hai người họ.
Chẳng qua chỉ uống chút canh gà hầm nhân sâm thôi mà đã cảm động thành thế này.
Hắn đối tốt với nàng như vậy thật ra cũng vì mình mà thôi.
"Đừng khóc nữa."
Giọng Đế Huyền bình tĩnh, xen lẫn chút lạnh lùng.
Đường Tuế vẫn khóc thút thít như trước, nàng ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn Đế Huyền.
Cái miệng nhỏ méo xẹp.
Bị đôi mắt đen láy như quả nho của nàng nhìn chằm chằm, cổ họng Đế Huyền như bị xiết chặt.
"Về sau lại cho nàng ăn."
Đường Tuế... lại khóc lớn hơn.
"Cũng không được nhỉ, vừa nãy ngự y đã nói rồi, nàng không thể ăn quá nhiều đồ bổ, vẫn là thôi đi."
Đế Huyền ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên nghe theo lời của ngự y thì tốt hơn.
Tuy hắn còn chưa điều tra ra lý do vì sao chỉ cần Đường Tuế ở bên cạnh, bệnh tình của hắn có thể khỏi ngay lập tức.
Có điều, rõ hay chưa, thật ra cũng không quan trọng đến vậy.
"Đi thôi, đi đến thư phòng với trẫm."
Nói xong, Đế Huyền đi trước, Đường Tuế nhắm mắt theo sau.
Bước chân của Đế Huyền vô cùng nặng nề, đã lâu lắm rồi hắn không đến ngự thư phòng.
Chuyện triều chính bên ngoài, cơ bản đều do Đường Duy An độc đoán quyết định.
Đôi mi dài của Đế Huyền hơi rũ xuống, che đi đôi con ngươi sắc sảo kinh người.
Chắc chắn Đường Duy An không ngờ tới, bây giờ hắn lại lợi dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2573804/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.