Chương trước
Chương sau
Không cần cô hướng dẫn mà cũng có thể làm ra đồ ăn ngon đến vậy.

Đúng là không tệ! Ánh mắt Đường Tuế nhìn Lục Cảnh Ngôn đầy khen ngợi.

Thế là, cô cầm đũa lên, gắp miếng thịt heo xào dứa trước mặt.

Dứa vẫn còn tươi, lúc ăn vào miệng không có mùi vị của đồ hộp mà có vị chua chua ngọt ngọt, còn có chút giòn giòn.

Bề ngoài miếng thịt cũng giòn giòn, chua chua ngọt ngọt, bên trong vẫn giữ được độ mềm mại.

Vừa ăn một miếng đã cảm thấy hạnh phúc.

"Ngon quá."

Ánh mắt Đường Tuế lóng lánh lên, khen một câu rồi mới cầm đũa lên ăn tiếp.

Lục Cảnh Ngôn nhìn thấy dáng vẻ này của Đường Tuế, cũng cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm với cô.

Nói cũng lạ, trước đó lúc anh nấu ăn, rõ ràng cũng ngửi được mùi thơm này nhưng không muốn ăn, thậm chí còn có chút chán ghét.

Nhưng!

Giờ thấy dáng ăn này của Đường Tuế, anh lại cảm thấy đồ ăn rất ngon, rất muốn ăn.

Nhất là, những thứ mà Đường Tuế đã ăn.

Đồ mà cô ăn, chắc hẳn rất ngon.

Vì thế, Lục Cảnh Ngôn thấy Đường Tuế gắp món nào, thì anh cũng gắp món đó theo.

Đường Tuế ăn nhanh, anh cũng ăn nhanh.

Mãi cho đến cuối cùng, ba món mặn một món canh đã hết sạch.

Đường Tuế... Cô cảm thấy mình vẫn chưa no.



Cô liếm môi rồi hỏi: "Anh thực sự có bệnh kén ăn hả?"

Lục Cảnh Ngôn nhịn cười, gật đầu.

"Ừm, đúng vậy."

Đường Tuế cúi đầu, nhìn thoáng qua đĩa thức ăn còn hết nhanh hơn lật mặt.

Cô không tin.

Lục Cảnh Ngôn cũng nhìn theo tầm mắt của cô.

Không khỏi cười khẽ một tiếng, anh cũng không thể tin được.

Anh đứng dậy: "Chút nữa anh còn có việc, sẽ ra ngoài một lát."

"Ừm."

Đường Tuế gật đầu, khoát tay với Lục Cảnh Ngôn.

Lục Cảnh Ngôn thay quần áo xong, vừa đi ra thì thấy Đường Tuế lại ngồi trên sô pha khóc.

Ừm, vậy đó.

Cô đang xem kì trước của chương trình hôm qua.

Đã khóc thành người nước mắt luôn rồi.

Lục Cảnh Ngôn: "..."

"Anh đi đây."

Đường Tuế: "Hu hu hu, vâng."

Cô ngồi trên sô pha, vẫy tay.



Lục Cảnh Ngôn nhìn dáng vẻ này của Đường Tuế, trong lòng bỗng dưng là lạ, anh không muốn đi công tác nữa, chỉ muốn ở nhà xem chương trình cùng cô.

Rồi nấu cơm cho cô ăn.

Ý tưởng này vừa xuất hiện, sắc mặt Lục Cảnh Ngôn liền đen đi.

Anh bị bệnh thần kinh rồi sao?

Anh kết hôn với Đường Tuế chỉ vì cô có thể khiến anh ăn cơm mà thôi.

Sao giờ lại suy nghĩ lung tung?

Lục Cảnh Ngôn hừ lạnh một tiếng, mặt trầm như nước bước ra ngoài.

Mãi cho đến lúc lên xe, quanh người anh vẫn tỏa ra áp suất thấp.

Tống Bân có chút khó hiểu, nhìn Lục Cảnh Ngôn thêm vài lần, cũng không hỏi ra miệng mà chỉ thầm cảm thấy kì lạ.

Lẽ nào, hai người này chung sống không hòa thuận?

Lục Cảnh Ngôn bận từ giữa trưa đến tận sáu giờ tối mới xong việc.

"Dừng xe ở ven đường một lát."

Lục Cảnh Ngôn nói.

"Được."

Tuy Tống Bân không hiểu anh định làm gì, nhưng vẫn ngừng lại.

Tống Bân vừa định hỏi Lục Cảnh Ngôn thì lại thấy anh từ tiệm bánh ngọt đi ra, lại đổi hướng đi vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh.

Tống Bân:???

Gì vậy trời? Đây là Lục Cảnh Ngôn bình thường nhìn thấy đồ ăn là sẽ buồn nôn ư?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.