Chương trước
Chương sau
Hôm nay vậy mà lại đích thân xuống xe mua đồ.

Chà!

Trong nháy mắt, Tống Bân hiểu ra.

Là mua kẹo cho Đường Tuế.

Bây giờ lại trơ mắt nhìn Lục Cảnh Ngôn xuống xe mua kẹo cho Đường Tuế.

Quan hệ của hai người không phải rõ ràng rồi sao?

Lục Cảnh Ngôn lên xe, thấy ánh mắt kì quái của Tống Bân, mặt anh không chút thay đổi, quay mặt đi không nhìn anh ta nữa.

Tống Bân thấy vậy thì buồn cười.

Còn không dám nhìn anh ta, rõ ràng là có vấn đề.

Lục Cảnh Ngôn về đến nhà, vừa đẩy cửa ra đã ngửi được mùi thơm từ trong nhà truyền đến.

Vậy là Lục Cảnh Ngôn nhìn về phía phòng bếp, chỉ thấy bóng người nhỏ nhắn của Đường Tuế đang bận rộn trong bếp.

"Sao em không đợi anh về?"

Lục Cảnh Ngôn buông túi đồ xuống, đứng cạnh cửa phòng bếp hỏi.

Đường Tuế mới đậy nắp nồi lên thì chợt nghe thấy giọng nói của Lục Cảnh Ngôn, hơi giật mình.

"Anh về lúc nào vậy?"

Giọng nói mềm mại của Đường Tuế mang theo ý cười, đi tới trước mặt Lục Cảnh Ngôn.

"Vừa mới về."

"Cần anh giúp không?"

Đường Tuế lắc đầu: "Em chỉ tùy tiện nấu chút mì thôi, sắp xong rồi.”

"Ừm, vậy anh đi thay quần áo trước."



Trong lúc Lục Cảnh Ngôn vào phòng thay quần áo, Đường Tuế đã mang mì nấu chín ra, đặt lên bàn.

"Đến đây ăn nào."

Đường Tuế cúi đầu, nhìn cái chén nhỏ của mình, lại lén liếc cái chén lớn của Lục Cảnh Ngôn.

Chậc, thực sự khó ăn quá.

Vậy nên, mới để Lục Cảnh Ngôn ăn nhiều một chút.

"Sao em ăn ít thế?"

Lục Cảnh Ngôn thấy vậy, vừa định đổi bát với Đường Tuế.

Dù sao bình thường Đường Tuế cũng ăn rất nhiều.

"Không cần đâu."

Đường Tuế vội vàng ôm lấy cái chén nhỏ của mình: "Ban ngày anh làm việc rất vất vả, cho anh ăn đó, cho anh."

Nói xong, đôi mắt to đen láy sáng rực lên nhìn Lục Cảnh Ngôn.

"Cảm ơn em."

Trong lòng Lục Cảnh Ngôn vô cùng cảm động.

Có điều, lúc cúi đầu thì thấy chén mì trước mặt...

Sắc, hương, vị... Dường như không có cái nào cả.

Nói cũng lạ, lúc anh vừa mới vào cửa, rõ ràng ngửi thấy một mùi hương rất thơm mà.

Sao hiện tại, chén mì trước mắt lại kì lạ thế nhở?

"Ăn thôi."

Đường Tuế cúi đầu, nhìn chén mì trước mặt mình, vẻ mặt cũng là một lời khó nói hết.



Rõ ràng cô đã làm đúng theo trình tự rồi mà, sao lại thành như vậy chứ?

Chỉ đành nhắm mắt ăn thôi.

Dù sao, mỗi ngày Lục Cảnh Ngôn đều phải ăn thứ gì đó cùng cô mới được.

Đường Tuế gian nan ăn mì.

Vậy là cũng gắp một đũa lên.

Rất nhanh, một chén lớn mì kì lạ đã bị Lục Cảnh Ngôn ăn hết.

Đường Tuế khó khăn ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn Lục Cảnh Ngôn.

"Ngon vậy hả?"

Lục Cảnh Ngôn gật đầu.

Thậm chí còn cảm thấy chưa đã thèm.

Mì của Đường Tuế làm thực sự ngon lắm, anh rất thích ăn.

"Vậy chén này của em cũng cho anh hết."

Đường Tuế đẩy chén mì nhỏ của mình đến trước mặt Lục Cảnh Ngôn.

"Em không ăn à?"

Lục Cảnh Ngôn hỏi.

"Thấy anh thích anh như vậy nên em nhường cho anh đó."

Đường Tuế cười nói, rồi cúi đầu xuống giống như vừa trút được gánh nặng.

Là khẩu vị của cô có vấn đề hả ta?

Sao Lục Cảnh Ngôn lại cảm thấy nó thơm ngon, mà cô lại cảm thấy có ngon quái gì đâu?

Đúng là kì lạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.