Chương trước
Chương sau
Thấy dáng vẻ này của cô, Lưu Chấn Đông lập tức phì cười.

Đột nhiên, anh ta cảm thấy cô gái Tiểu Đường này rất đáng yêu.

Đi vào, rồi nói chuyện với đàn gà.

Long Hạo đứng bên ngoài, mặc dù không nói gì nhưng đôi mắt mắt lộ ra bên ngoài lại cong lên.

Đúng lúc này, bình luận chế giễu cũng càng nhiều hơn.

“Ha ha ha...”

“Tiếng cười của lầu trên quấy rầy đến tôi.”

“Tuy tôi cảm thấy Đường Tuế rất ngu ngốc, nhưng không ngờ tới lại ngu đến mức nói chuyện với gà.”

“Cảm ơn, đúng là tôi bị ngốc.”

Ngay lúc nhiều người đều đang giễu cợt thì lại thấy đám gà kia, dưới câu nói của Đường Tuế, tất cả đều chậm rãi dịch về một bên.

Nếu một hai con thì cũng không có gì.

Nhưng hết con này đến con khác lại lũ lượt đi qua.

Hơn nữa, tất cả đều chen chúc vào trong một góc vắng vẻ, dáng vẻ không dám thở mạnh.

“Ừm, rất ngoan!”

Đường Tuế thấy vậy, khẽ gật đầu.

Hài lòng khen ngợi một tiếng.

Lưu Chấn Đông:!



Long Hạo:!

Vậy cũng được luôn?

“Thầy Lưu, chúng ta cứ thu dọn rơm rạ bẩn này ra ngoài trước đã.”

Đường Tuế nghiêng đầu, nhìn Lưu Chấn Đông ở bên cạnh.

“Được.”

Lưu Chấn Đông khẽ gật đầu, nói.

Hai người bắt đầu cầm lấy cào cỏ, nhanh chóng dọn dẹp lại đám rơm bẩn thỉu ở đây.

Long Hạo đứng bên ngoài thấy bọn họ bận rộn thì thấy áy náy. Anh ta nhìn đàn gà mỏ nhọn, thấy chúng hình như chúng đang đứng bất động thì cũng cầm lấy cào cỏ, đi tới.

“Anh đừng vào, đằng kia có ống nước đúng không? Đợi lát nữa, anh đứng đấy cọ rửa nền đất đi.”

Đường Tuế quay người lại, thấy dáng vẻ đi tới đi lui của Long Hạo thì vội nói.

“Được.”

Long Hạo nghe vậy thì cuống quýt gật đầu.

“Tiểu Đường, có phải cô đã từng học ngôn ngữ động vật không?”

Lưu Chấn Đông nhìn đám gà đang nơm nớp lo sợ đứng đó, rồi lại nhìn sang Đường Tuế đang chăm chỉ cúi đầu, nhịn không được hỏi thăm.

“Không có.”

Đường Tuế không khỏi phì cười.

“Vậy có lẽ đây là duyên phận trời sinh giữa cô với bọn chúng.”



Lưu Chấn Đông suy nghĩ một lúc mới nghĩ ra một lý do như vậy.

Đường Tuế cúi đầu, khẽ gật đầu.

“Có lẽ vậy.”

Nhưng trong lòng lại cười thầm.

Cô là nhân sâm tinh đó! Từ nhỏ đã sinh trưởng trong Vân Khuê Linh Cảnh, nên không giống với những tiểu tinh dưới phàm trần.

Tụi nó đương nhiên sẽ sợ cô.

Đường Tuế mím môi, cười thầm.

Chẳng mấy chốc, vết bẩn trên rơm rạ đều đã được đám người Đường Tuế rửa trôi, Long Hạo cũng đúng lúc dùng nước rửa sạch nền đất.

Sau khi dọn xong một nửa, Đường Tuế và Lưu Chấn Đông lại cùng nhau làm ổ gà.

Long Hạo lấy rơm rạ sạch trải lên, bên này mọi thứ đều đã được dọn sạch.

Sau khi bọn họ làm xong bên này, Đường Tuế lại để cho đàn gà đi qua.

Nếu như trước đó là sự trùng hợp, thì bây giờ... cả đàn gà đều ngoan ngoãn như học sinh tiểu học băng qua đường khi tan học vậy.

Hai người Lưu Chấn Đông và Long Hạo liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt của đối phương.

Đúng là chuyện lạ có thật.

Chẳng mấy chốc, chuồng gà đã được bọn họ quét dọn sạch sẽ.

Đúng lúc này, Khang Bình cười tít mắt đi tới.

“Các người có thể kích hoạt nhiệm vụ mới. Nếu Long Hạo có thể lấy trứng gà ra, thì có thể đạt thêm 50 điểm tích lũy nữa!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.