Thấy dáng vẻ này của cô, Lưu Chấn Đông lập tức phì cười.
Đột nhiên, anh ta cảm thấy cô gái Tiểu Đường này rất đáng yêu.
Đi vào, rồi nói chuyện với đàn gà.
Long Hạo đứng bên ngoài, mặc dù không nói gì nhưng đôi mắt mắt lộ ra bên ngoài lại cong lên.
Đúng lúc này, bình luận chế giễu cũng càng nhiều hơn.
“Ha ha ha...”
“Tiếng cười của lầu trên quấy rầy đến tôi.”
“Tuy tôi cảm thấy Đường Tuế rất ngu ngốc, nhưng không ngờ tới lại ngu đến mức nói chuyện với gà.”
“Cảm ơn, đúng là tôi bị ngốc.”
Ngay lúc nhiều người đều đang giễu cợt thì lại thấy đám gà kia, dưới câu nói của Đường Tuế, tất cả đều chậm rãi dịch về một bên.
Nếu một hai con thì cũng không có gì.
Nhưng hết con này đến con khác lại lũ lượt đi qua.
Hơn nữa, tất cả đều chen chúc vào trong một góc vắng vẻ, dáng vẻ không dám thở mạnh.
“Ừm, rất ngoan!”
Đường Tuế thấy vậy, khẽ gật đầu.
Hài lòng khen ngợi một tiếng.
Lưu Chấn Đông:!
Long Hạo:!
Vậy cũng được luôn?
“Thầy Lưu, chúng ta cứ thu dọn rơm rạ bẩn này ra ngoài trước đã.”
Đường Tuế nghiêng đầu, nhìn Lưu Chấn Đông ở bên cạnh.
“Được.”
Lưu Chấn Đông khẽ gật đầu, nói.
Hai người bắt đầu cầm lấy cào cỏ, nhanh chóng dọn dẹp lại đám rơm bẩn thỉu ở đây.
Long Hạo đứng bên ngoài thấy bọn họ bận rộn thì thấy áy náy. Anh ta nhìn đàn gà mỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2573223/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.