Chương trước
Chương sau
Đồ ăn mà Đường Tuế chọn, trên cơ bản đều là thứ trẻ con có thể ăn như gà hầm củ sen, vịt nấu rượu...

Đây là một tửu lâu lớn, chỉ một lát đồ ăn đã được bưng lên.

Tiểu nhị còn tặng thêm một đĩa đồ ăn.

"Bọn ta không gọi thứ này."

Đường Tuế thấy đĩa móng giò om đậu nành thì nhịn không được lên tiếng hỏi.

"Đây là ta mời Đường cô nương."

Chưởng quỹ từ phía sau đi tới, vẻ mặt tươi cười nói.

Từ khi có phương pháp làm đậu phụ, các món ăn từ đậu phụ cũng ra đời, khiến cho lượng khách đến tửu lâu ngày một tăng.

Ông còn nghe nói Đường cô nương từng đến tửu lâu đối diện bán công thức, nhưng là bị tiểu nhị của tửu lâu đối diện đuổi ra ngoài.

Ha ha ha, đây còn không phải là do ông có mệnh kiếm nhiều tiền ư?

"Cảm ơn chưởng quỹ."

Đường Tuế gật đầu, khóe miệng cũng nâng lên tạo thành một nụ cười yếu ớt.

"Đường cô nương, ngươi xem có thể bán cho ta những công thức của các món đậu phụ nào nữa không?"

Chưởng quỹ cực kì sốt ruột, chỉ với hai công thức thôi mà tửu lâu đã bắt đầu nổi tiếng trong trấn, thậm chí tiếng tăm còn lan xa.

Đây đều là chuyện tốt.

Nghĩ đến đây, chưởng quỹ cũng rất sốt ruột.



"Vậy hôm nay lúc về nhà ta sẽ viết. Có điều gần đây trong nhà hơi bận, còn cần phải chuyển nhà nữa, chắc khoảng mười ngày nữa mới có thể giao cho ông."

"Được được được."

Thật ra chưởng quỹ cũng không cần gấp như thế, nhưng trong lòng vẫn cần một lời hứa hẹn.

Hiện tại Đường Tuế đưa ra hứa hẹn, ông đã an tâm.

"Vậy chư vị cứ từ từ dùng, ta sẽ không quấy rầy nữa."

Nói xong, chưởng quỹ khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi.

"Tẩu tử, sao tẩu lại biết nhiều như thế, lợi hại quá đi."

Trong mắt Khương Tiểu Muội tràn ngập sự sùng bái.

Vốn dĩ trước đây nàng ấy cảm thấy tam ca rất lợi hại, bây giờ nàng ấy lại cảm thấy tẩu tử mới là người lợi hại nhất nhà.

Còn mơ hồ cảm thấy nếu tam ca mà không thi đỗ Trạng Nguyên, thì không xứng với tẩu tử.

"Ăn cơm đi."

Đường Tuế mỉm cười, xua tay, để bọn nhỏ tiếp tục ăn cơm.

Rất nhanh sau đó, bọn nhỏ đã vùi đầu ăn.

Đồ ăn tửu lâu nấu không tồi, Đường Tuế ăn cũng cảm thấy rất ngon.

Khương Vân Thần nhìn Đường Tuế một cái thật sâu, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác.

Đây là một loại cảm giác mà hắn chưa từng có.

Từ trước đến nay, người ta đều nói lập gia thất thì sẽ có nhà.



Nhưng đến khi con cái hơn ba tuổi rồi, hắn mới lần đầu tiên có cảm giác mình có nhà.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần -20, tổng còn 30, Củ Cải Nhỏ quá giỏi.

Đường Tuế nghe được thông báo trong đầu thì vô cùng vui vẻ.

Nàng ngẩng đầu lên, thấy Khương Vân Thần đang nhìn chằm chằm nàng thì cười yếu ớt.

Nàng gắp một đũa thức ăn vào bát của Khương Vân Thần.

"Cái này ăn ngon lắm."

Nói xong, nàng lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Dường như đồ ăn đã qua tay của Đường Tuế thì sẽ càng ngon hơn vậy.

...

Đợi đến khi chuyện của Khương Tiểu Muội giải quyết xong, cả nhà họ sẽ quay lại thị trấn.

Vừa mới về đến cửa thôn, bọn họ còn chưa kịp xuống xe đã bị người nhà họ Khương chặn đường.

Ông bà Khương dẫn theo con dâu và một đám cháu trai.

Một đám người hùng hùng hổ hổ.

"Tên súc sinh Khương Vân Thần này, mày muốn đưa Tiểu Muội đi đâu?"

Ông Khương tức giận mắng.

Tiếng mắng của ông ta vừa dứt, Khương Tiểu Muội ngồi trên xe trâu co rúm cả người lại, cả cơ thể run lẩy bẩy. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.