Đại Bảo và Tiểu Bảo thấy cô nhỏ yêu quý của mình bị dọa thành như vậy, thì giang hai tay chắn trước người nàng ấy, giống như gà mẹ đang bảo vệ gà con vậy.
Để Khương Tiểu Muội trốn ở phía sau.
"Hai tên nhóc kia, lấy đâu ra lá gan đấy hả?"
Bà Khương mắng một câu, thậm chí còn muốn vươn tay véo Tiểu Bảo.
Đường Tuế nhíu mày, giơ tay ra đánh.
Bàn tay đánh vào mu bàn tay của bà Khương.
"Ai ôi."
Bà Khương lập tức phát ra tiếng hét giống như heo sắp bị cắt tiết.
"Cái đồ phụ nữ xảo quyệt đáng chém ngàn đao nhà ngươi, lại dám vô lễ với mẹ chồng thế này, ta sẽ bảo con ta hưu ngươi."
Bà Khương cực kì tức giận khi thấy hai bàn tay của mình sưng đỏ lên, giống như móng heo, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Thế nên ánh mắt bà ta nhìn Đường Tuế hận không thể xé xác nàng ra.
"Bà là cái giống gì vậy, mà ngay cả trẻ con cũng muốn đánh. Bọn chúng còn bé như thế, sao có thể chịu được lực tay của bà?"
Đường Tuế nhíu mày, hỏi.
"Huống chi, đây là con của ta, đến ta còn không nỡ đánh chúng nó, bà có tư cách gì mà đòi đánh con ta?"
Bà Khương nghiến răng nghiến lợi.
"Đừng nói lời vô nghĩa với bọn họ."
Lúc này, ông Khương đứng đằng sau hừ lạnh một tiếng, kéo bà Khương lùi lại.
"Nhanh dẫn Tiểu Muội về đi."
Đúng vậy, bà ta đâu phải đến đây để gây sự.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2572756/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.