Vốn nghe thấy câu trước của hắn, mặt Đường Tuế đầy ý cười.
Nhưng khi nghe được câu cuối cùng, nàng lại ôm lấy khoai tây bằng cả hai tay.
"Hừ, chàng đừng mơ ăn nữa."
Mặc dù rất ngon, nàng cũng không cho đâu.
Của nàng, của nàng hết.
Khương Vân Thần nhìn nàng đáng yêu như vậy, khóe miệng không nhịn được cười.
"Rồi rồi rồi."
Đường Tuế nghe lời này của hắn, trong lòng nhất thời cảm thấy không nỡ.
Vậy là lại giơ que tre xiên tiếp một miếng khoai tây, đưa đến bên môi Khương Vân Thần.
"Cho chàng ăn một miếng nữa này."
Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt Đường Tuế lại rất bối rối.
"Ta không ăn."
Khương Vân Thần nhìn ánh mắt này của nàng, buồn cười, hận không thể ôm cả người Đường Tuế vào lòng mình.
Cô nương nhà hắn, thật đáng yêu.
"Ăn đi chứ! Chàng không ăn, ta rất áy náy đấy."
Nói xong, Đường Tuế lại giơ que tre trong tay về phía Khương Vân Thần.
Khương Vân Thần khẽ gật đầu, biểu cảm trên mặt nháy mắt trở nên khác thường.
Hắn há mồm, lại ăn một miếng.
"Thế nào?"
Đường Tuế ngẩng đầu, chớp mắt, khóe miệng tươi cười hết sức ngọt ngào.
"Có phải ăn siêu ngon không?"
"Ăn ngon."
Mặc dù so với những món Đường Tuế thường nấu thì khoai tây này chỉ có thể coi như tạm được, nhưng mà Đường Tuế thích nó như thế, đối với thứ Đường Tuế thích, Khương Vân Thần cũng cảm thấy ăn rất ngon.
"Hì hì."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2572711/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.