Ngự ý đã nói, nếu không ăn cơm, thọ nguyên sẽ không nhiều.
Nên lúc này hắn mới đến Dương Châu, tĩnh dưỡng thân thể.
Hoài Thư nói, Dương Châu có rất nhiều đầu bếp, điểm tâm ăn nhẹ cũng nhiều, nhất định sẽ có thứ hắn thích ăn.
Đường Tuế này, mặc dù có chút không hiểu nổi nhưng lại có trù nghệ tinh xảo.
Đường Tuế len lén ngẩng đầu lên, nhìn Chu Triệt một cái.
Chu Triệt lớn lên rất đẹp, ngay cả dáng vẻ lúc ăn cũng cực kỳ tao nhã.
Làm người xem sinh ra hảo cảm.
Chẳng qua, nàng không biết phải làm sao để Chu Triệt đút mình ăn đây.
Đường Tuế suy nghĩ một hồi, có một suy nghĩ không đúng đắn.
Cơ thể nàng khẽ lung lay, cuối cùng mềm nhũn cả người, ngã ngồi lên mặt đất.
Chu Triệt nghe thấy động tĩnh này, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn lại.
"Ngươi làm sao vậy?"
Giọng hắn vẫn lạnh lùng như cũ.
"Vương gia, ta có chút muốn ngất xỉu.”
Đường Tuế dùng hai tay chống đất, thân thể vẫn lung lay như cũ.
“Đến...”
"Vương gia."
Đường Tuế suy yếu ngẩng đầu lên, nước mắt yêu kiều nhìn Chu Triệt.
Ngón tay Chu Triệt hơi run, mắt cũng nheo lại, nàng đang bày trò gì đây.
"Vương gia, ta có chút choáng váng, ăn ít đồ ăn là ổn rồi, có thể cho ta chút đồ ăn không.”
Đường Tuế ngẩng đầu lên, mặt đầy tủi thân, vô cùng đáng thương.
"Ăn chút thức ăn?”
Chu Triệt hỏi.
“Ừm.”
Đường Tuế gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2572567/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.