Chương trước
Chương sau
"Tỷ tỷ."

Triệu Song Song nhìn vẻ mặt Đường Mộc Nguyệt trở nên rất khó coi, lúc này lại gọi một tiếng.

“Một kẻ ở rể mà thôi, ta đã viết hưu thư, không trở lại cũng được."

“Gì cơ!”

Triệu Song Song nghe vậy, kinh hãi đứng lên.

"Tỷ tỷ ngươi thôi chồng rồi!"

Chuyện lớn như vậy, sao nàng ta không biết gì.

Rốt cuộc chuyện xảy ra lúc nào.

Vậy mà nàng ta không nghe chút phong thanh nào.

"Ừ."

Vẻ mặt Đường Mộc Nguyệt thờ ơ, dường như không để ý lắm.

Thời điểm Triệu Song Song siết chặt tay lại, trong lòng cũng kích động làm ngón tay đụng phải bàn, gãy đi.

Máu tươi tràn ra, nhìn phát hãi.

Kỷ Vạn Tinh không có trong nhà, nàng ta phải làm sao bây giờ đây. "Song Song, ngươi làm sao vậy?"

Đường Mộc Nguyệt hơi nhíu mày, nhìn bộ dạng kinh ngạc của Triệu Song Song.

“Ta không... không sao.”



Máu nóng dâng lên, Triệu Song Song đưa tay che bụng mình, thân thể cũng lảo đảo mấy bước, ngã ngồi lên ghế.

“Nhìn bộ dạng của ngươi, sao không sao được.”

Đường Mộc Nguyệt mặt không thay đổi lùi về sau một chút.

Sợ Triệu Song Song lên cơn gì đó ảnh hưởng đến nàng ta.

“Tỷ tỷ, bên này không còn chuyện gì, ta đi trước.”

Triệu Song Song chỉ nói một câu, cũng không đợi Đường Mộc Nguyệt trả lời.

Đã thất hồn lạc phách đi ra ngoài.

“Tuế Tuế, nàng ta sao thế?”

"Không biết."

Đường Tuế giễu cợt nhìn bóng lưng của Triệu Song Song, nhếch môi cười mỉa.

Giá trị hắc hóa của Chu Triệt đã sắp về 0, nghĩa là, hào quang nam chính của Kỷ Vạn Tinh sắp sụp đổ. "Muội muội, chúng ta tiếp tục chọn đồ đi.”

Đường Mộc Nguyệt mỉm cười, ngoắc ngoắc tay với Đường Tuế.

Vào khoảng đêm tối, Đường Tuế lại nghe nô bộc trong nhà lại đây truyền lời, Đường Kim Hương dẫn Triệu Song Song gôm lấy nữ trang rời đi.

"Tỷ tỷ, muốn tìm sao?"

Ánh mắt Đường Tuế trực tiếp nhìn về Đường Mộc Nguyệt bên cạnh.

Đường Mộc Nguyệt suy tư một lát: “Không cần.” Rồi cười mỉa: “Bọn họ không nói tiếng nào, thu đồ đạc xong liền đi, một tiếng chào hỏi cũng không có, rất rõ ràng cũng không để chúng ta vào mắt.”

"Ừm."



Đường Tuế khẽ mỉm cười, hào quang nam chính của Kỷ Vạn Tinh sắp biến mất, tỷ tỷ cũng dần dần trở thành tỷ tỷ của trước kia.

Nhìn xa trông rộng, thông minh, đảm đương mọi chuyện.

"Nhị tiểu thư, Lệ Vương điện hạ tới, đang chờ người ở trong nội viện.”

Đúng lúc này, có tiểu nha hoàn lại đây bẩm báo.

"Biết rồi."

Khuôn mặt trắng nõn của Đường Tuế hơi ửng hồng: “Muội còn muốn ở cùng tỷ tỷ.”

“Được rồi, chỗ tỷ không cần muội bồi tiếp, tỷ còn cần nghỉ ngơi.”

Đường Mộc Nguyệt bật cười rồi phất tay, để Ngụy Tử đứng một bên lại dìu mình.

Đường Tuế thấy thế, cũng cất bước, đi về trong viện.

Dưới gốc cây đa, dáng người cao ráo của Chu Triệt hết sức rõ ràng.

Có lẽ là nghe được tiếng bước chân của Đường Tuế, Chu Triệt quay người lại, ánh mắt thấu đáo nhìn nàng.

“Sao chàng lại tới đây, người ta nói trước đại hôn mà gặp nhau thì không may đâu.”

“Chúng ta có thể ở bên nhau đó chính là may mắn rồi, còn chuyện gì may mắn hay không may mắn nữa.”

Chu Triệt không tán đồng lời này của nàng, khẽ nhướng mày.

Rồi bước một bước dài, đứng trước mặt Đường Tuế, ống tay áo rộng lớn đong đưa, đưa cho nàng một cái hộp lớn.

"Cái này là..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.