Chương trước
Chương sau
“Đây là thứ ta cho người tìm kiếm từ hải ngoại, gọi là đá kim cương.” Chu Triệt cười, lấy trâm cài tóc trong hộp ra, dưới ánh mặt trời, cây trâm lấp lánh lên: “Sau đó lại tìm đến tiệm vàng tốt nhất kinh thành để chế tạo ra, nàng xem, có thích hay không."

Đường Tuế oa một tiếng, nhận lấy cây trâm trong tay hắn.

Đá kim cương cũng chính là kim cương trong thời hiện đại.

Viên kim cương trên cây trâm này ít nhất cũng phải là 1 carat, còn là kim cương hồng nhạt, to chừng trứng bồ câu.

Công nghệ cắt gọt kim cương vốn vô cùng phức tạp, nếu cắt tốt, kim cương sẽ lấp lánh.

Cây trâm trước mắt chính là thế đó.

Lấp lánh, thu hút ánh nhìn của người khác.

“Đẹp quá, ta rất thích.”

Chu Triệt mỉm cười, cầm cây trâm nhẹ nhàng cắm lên búi tóc Đường Tuế.

"Thật đẹp mắt."

Ánh mắt Chu Triệt vẫn luôn rơi vào trên khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tuế.

Đường Tuế bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn đến đỏ mặt.

“Chàng...”

“Nhanh trở về đi.”

Vừa nói Đường Tuế vừa lui về sau mấy bước.

"Được."



Chu Triệt cũng không ở lại thêm, không mấy ngày nữa, sẽ là ngày đại hôn của bọn họ. “Chàng chờ chút.”

Đường Tuế chợt nhớ đến gì đó rồi chạy lạch bạch về phòng, để lại Chu Triệt một mặt không hiểu motor gì.

Đường Tuế trở về, trong tay cầm theo một túi tiền nhỏ.

“Cái này cho chàng.”

“Ừm.” "Ta đi về trước."

Chu Triệt nhìn cây trâm mình tặng nàng, tua rua phía trên lắc lư nơi làn tóc mai óng sáng lên.

"Ừm."

Đường Tuế đứng tại chỗ khẽ vươn tay.

Chu Triệt rời khỏi Đường gia, lên xe ngựa.

Xe ngựa đi trên con đường lát đá xanh, xung quanh đường phố đầy tiếng rao hàng nhộn nhịp.

Tràn đầy khói lửa.

Chu Triệt bóp bóp cái túi tiền trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng mở ra.

Bên trong thế mà là kẹo đủ sắc màu, nhìn rất hiếm lạ.

Chu Triệt vân vê khối kẹo màu xanh da trời, cho vào miệng.

Cảm giác thanh lạnh lan tràn trong khoang miệng.

Trước giờ Chu Triệt chưa từng ăn thứ kẹo như vậy.

Hắn mím môi, khóe miệng hơi giương lên



Không hổ là Tuế Tuế, làm gì ăn cũng thật ngon.

Lúc này, Đường Tuế đang chuẩn bị đi tìm Đường Mộc Nguyệt, thì nghe Luân Hồi Kính ồn ào trong đầu.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Chu Triệt -5, giá trị hắc hóa về 0.

Nghe vậy, khóe miệng Đường Tuế hơi giương lên, ánh mắt cũng cong cong.

Vậy thì, hào quang nam chính trên người Kỷ Vạn Tinh sẽ hoàn toàn biến mất.

Nghĩa là, nếu hắn ta còn làm chuyện thiêu thân gì, cũng không được nữa.

Còn nữa.

Triệu Song Song dẫn người nhà đi tìm Kỷ Vạn Tinh.

Hừ, sợ là phải xui xẻo rồi.

...

Lúc Triệu Song Song tìm được Kỷ Vạn Tinh, Kỷ Vạn Tinh đã bị công chúa đuổi ra khỏi phủ công chúa.

Kỷ Vạn Tinh nhíu mày, khuôn mặt vốn hăng hái giờ đây đã biến mất hoàn toàn.

Hắn ta không biết là vấn đề xuất hiện ở chỗ nào mới làm hắn ta trở nên như hiện tại.

Kỷ Vạn Tinh nghiến răng nghiến lợi.

Vẫn phải về trở về Dương Châu, hắn ta biết, Đường Mộc Nguyệt vẫn luôn yêu hắn ta sâu đậm, tuy viết hưu thư.

Nhưng thế thì sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.