Ân nhân cứu mạng?"
Tần Tiễn Dư đánh giá Đường Tuế từ trên xuống dưới, một cô gái nhỏ nhỏ gầy gầy, trông rất yếu ớt.
Nói là ân nhân cứu mạng của anh.
Còn có ánh mắt của cô nữa, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, sao anh lại cảm thấy chỉ chớp mắt nữa thôi cô sẽ ăn anh.
"Anh không tin em!"
Đường Tuế đọc được ý nghĩ trong mắt anh, lúc này có chút mất hứng.
"Tuy rằng em gầy, nhưng mà sức lực lớn lắm đó."
Nói xong, Đường Tuế nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại tại bộ ghế sô pha da trâu.
Cô tiêu sái đi qua chỗ ghế sô pha, một tay nhẹ nhàng nhấc cái sô pha da trâu kia lên.
"Anh xem, em nói có đúng không?"
Đường Tuế nhấc cái ghế sô pha rồi còn đi vài bước để chứng minh mình có sức lực lớn.
Tần Tiễn Dư hơi nhíu mày, sức lực của cô đúng thật là rất lớn.
Bỗng nhiên trong lúc đó, trong đầu anh dường như có chút ấn tượng.
Hình như là lúc anh hôn mê, cô xuất hiện trước mặt anh.
Lẽ nào, cô thực sự là ân nhân cứu mạng của anh?
"Tiểu Liễu thế nào rồi?"
Tần Tiễn Dư hỏi.
Đường Tuế nghe thấy nhưng cô không trả lời, ngược lại bĩu môi, mang theo cái sô pha kia tiêu sái đi đến trước mặt Tần Tiễn Dư.
"Anh đã tin em chưa?"
Lời vừa dứt, khuôn mặt nhỏ nhắn đã ló ra.
"Tin."
Tần Tiễn Dư thản nhiên trả lời, tầm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2571271/chuong-526.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.