Chương trước
Chương sau
Ân nhân cứu mạng?"

Tần Tiễn Dư đánh giá Đường Tuế từ trên xuống dưới, một cô gái nhỏ nhỏ gầy gầy, trông rất yếu ớt.

Nói là ân nhân cứu mạng của anh.

Còn có ánh mắt của cô nữa, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, sao anh lại cảm thấy chỉ chớp mắt nữa thôi cô sẽ ăn anh.

"Anh không tin em!"

Đường Tuế đọc được ý nghĩ trong mắt anh, lúc này có chút mất hứng.

"Tuy rằng em gầy, nhưng mà sức lực lớn lắm đó."

Nói xong, Đường Tuế nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại tại bộ ghế sô pha da trâu.

Cô tiêu sái đi qua chỗ ghế sô pha, một tay nhẹ nhàng nhấc cái sô pha da trâu kia lên.

"Anh xem, em nói có đúng không?"

Đường Tuế nhấc cái ghế sô pha rồi còn đi vài bước để chứng minh mình có sức lực lớn.

Tần Tiễn Dư hơi nhíu mày, sức lực của cô đúng thật là rất lớn.

Bỗng nhiên trong lúc đó, trong đầu anh dường như có chút ấn tượng.

Hình như là lúc anh hôn mê, cô xuất hiện trước mặt anh.

Lẽ nào, cô thực sự là ân nhân cứu mạng của anh?



"Tiểu Liễu thế nào rồi?"

Tần Tiễn Dư hỏi.

Đường Tuế nghe thấy nhưng cô không trả lời, ngược lại bĩu môi, mang theo cái sô pha kia tiêu sái đi đến trước mặt Tần Tiễn Dư.

"Anh đã tin em chưa?"

Lời vừa dứt, khuôn mặt nhỏ nhắn đã ló ra.

"Tin."

Tần Tiễn Dư thản nhiên trả lời, tầm mắt nhìn theo bóng dáng cô mang theo cái sô pha kia rời đi, nếu anh nói không tin, có lẽ cô vẫn nhấc chiếc sô pha này mãi.

"Hừ."

Đường Tuế nhăn cái mũi nhỏ, đặt sô pha lại chỗ cũ, lại một lần nữa đi đến trước mặt của Tần Tiễn Dư, vô cùng ngoan ngoãn ngồi xuống cái ghế tròn.

Cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, cửa đã bị mở ra, rất nhanh sau đó, tài xế của Tần Tiễn Dư là Tiểu Liễu đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

"Giám đốc, anh tỉnh rồi."

Tiểu Liễu nhìn thấy Tần Tiễn Dư không có việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cô Đường, vừa nãy may mà có cô."

Tiểu Liễu nhìn thấy Đường Tuế thì lập tức nói cảm ơn. Nếu không có cô Đường, giám đốc của bọn họ vẫn sẽ bị đè ở dưới đó, cho dù đợi được xe cứu thương đến cũng sẽ bị mất máu nhiều mà chết.



Mà anh ta cũng sẽ chết trong xe. Bác sĩ nói, vì cứu hộ kịp thời, nếu không nếu vẫn cứ bị kẹt như vậy, thời gian lâu máu không lưu thông được, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Cho nên... Cô Đường không những là ân nhân cứu mạng của giám đốc, mà còn là ân nhân cứu mạng của anh ta nữa.

"Không có việc gì đâu, chuyện nhỏ ấy mà."

Đường Tuế khoát khoát tay, đây đều là những việc nhỏ không đáng nhắc tới.

"Giám đốc, cô Đường là ân nhân cứu mạng của chúng ta."

Tiểu Liễu chỉ vào Đường Tuế đứng bên cạnh, giới thiệu cô với Tần Tiễn Dư.

Bây giờ có người làm chứng cho mình, Đường Tuế càng thêm đắc ý, bộ ngực nhỏ ưỡn lên cực kì đắc ý.

Nhất là ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Tần Tiễn Dư, chỉ kém không viết hẳn lên mặt.

Xem đi, em, là ân nhân cứu mạng của anh.

Tần Tiễn Dư nhìn thấy vậy, khóe môi vẫn luôn mím chặt cũng trở nên mềm mại hơn, bắt đầu cong lên.

"Ừm."

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Tần Tiễn Dư giảm 5, tổng giá trị hắc hóa còn lại là 75.

Đường Tuế nghe thấy vậy, thì trong lòng cảm thấy kì lạ, sao lại giảm nhanh vậy cơ chứ, cô đã kịp làm cái gì đâu.

Đường Tuế: Luân Hồi Kính, vì sao chứ?

Luân Hồi Kính: Bản chất của Tần Tiễn Dư không có vấn đề gì, chẳng qua là hồi nhỏ trải qua một số chuyện thê thảm quá mức, lúc này tâm lý mới sinh ra một chút biến hóa. Chứ thật ra, về nguyên tắc, anh ta vẫn là một thanh niên tốt chính trực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.