Nguyễn Nam hỏi xong cũng không để ý Trần Nhan, cô ngẩng đầu nhìn qua khung cửa sổ. Bầu trời thật đẹp. Nhưng lúc này trong phòng vang lên tiếng khóc . Nguyễn Nam quay người lại liền thấy Trần Nhan đang khóc, đôi mắt đỏ hoe. Cô chạy nhanh đến bên hỏi.
- Nguyễn Nam, tôi sắp phải sang Pháp. Trần Nhan vừa khóc vừa nói.
- Tôi biết. Bởi vì gia đình Trần Nham muốn sang pháp nên mới mời cô đến dạy tiếng Pháp cho Trần Nham. Từ đã biết điều này ngay từ đầu rồi.
- Tôi không muốn đi. Nhưng bố mẹ tôi bảo. Quân Nhật đã vào Đông Dương, chiến tranh đã bắt đầu rồi, chúng tôi không thể không đi được.
- Có thể nói cho tôi lý do không? Nguyễn Nam hỏi lại.
- Tôi yêu một người con trai…
- Anh ta không phải giai cấp tư sản. Nguyễn Nam nói thẳng suy nghĩ của Trần Nhan. Nói đến sự chênh lệch giai cấp chả cần nói cô cũng biết kết cục thế nào.
- Anh ấy là công nhân, làm trong nhà máy của bố tôi…. Trần Nhan trả lời.
- Tiểu thư….. Cô tin vào du hành thời gian không? Nguyễn Nam không nói đến xuyên qua, vì thời điểm này nói xuyên qua thời không người khác sẽ không hiểu nhưng nói đến du hành thời gian người ta nhất định sẽ hiểu.
(Khái niệm du hành thời gian xuất hiện từ thời hin đu. Nhưng đến năm 1895, Cuốn tiểu thuyết cỗ máy thời gian của Wells đã góp phần đáng kể vào việc khiến công chúng biết đến khái niệm này.)
- Du hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hay-thay-toi-song-sot/2971826/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.