Nguyễn Nam vi vu theo chiều gió. Lúc thì lên cao, lúc xuống thấp, lúc chạm vào những đám mây bồng bềnh trên bầy trời, lúc lại đáp nhẹ xuống mặt đất. Cô cứ bay cứ bay, cảm nhận sự huyền diệu của đất trời. Đôi khi sà xuống một ngôi làng nhìn cuộc sống của ngườu dân, đôi khi lại lướt nhẹ trên những cánh đồng xanh bao la bát ngát. Đây thật sự là một trả nghiệm khó quên của cô.
Không biết bay bao lâu, cô cuối cùng đến một ngôi làng nhỏ. Cổng làng là một gốc đa, bên cạnh là một cái giếng to phủ đầy rêu phong. Giữa trưa hè, các cụ, các cô các bác, và cả nhưng đứa trẻ đang tụ họ dưới đây.
- Bà Y, nhà bà năm nay chắc được bầu làm gia đình tiên tiến. Vì có nhưng hai người đi lính cơ mà. Nói xong mọi người liền cười đùa với nhau, chúc nhau vui vẻ.
Nhưng từ những nụ cười ấy Nguyễn Nam cảm nhận được sự lo âu. Làm sao mà không lo được chứ. Con họ đang ở chiến trường. Không cho con đi thì mất nước. Mà cho đi thì lo lắng mất con.
Nghe các cụ các bà các mẹ nói chuyện với nhau bỗng một âm thanh làm cô chú ý tới.
- Bà Ngát, nghe nói chiến trường Quảng Trị đang ác liệt lắm, không biết….. giọng nói lo lắng làm cuộc trò chuyện bỗng chốc lắng xuống.
- Cũng không phải là. Đâu chỉ Con bà Ngát thôn mình có 4 đứa đi chiến trường Quảng Trị, đều là sinh viên đâu. Nếu tốt nghiệp thì đúng là rạng danh dòng họ. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hay-thay-toi-song-sot/2971816/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.