Hoàng Kỳ. 8 tuổi. What??? Gì thế??? 8 tuổi. Đọc đến đây Nguyễn Nam ngạc nhiên nhìn đi nhìn lại cậu bé. Nhìn thế nào cũng chỉ giống 5, 6 tuổi. Nhưng nghĩ lại, thời chiến tranh đói kém 8 tuổi nhìn giống 5, 6 tuổi cũng không phải gì lạ. Nghĩ vậy cô liền tiếp tục lướt giao diện của hệ thống.
Hoàng Kỳ. 8 tuổi. Sinh năm 1964. Người làng Hạ Vĩnh. Bố mẹ đều là tình báo của quân đội nhân dân Việt Nam. Từ nhỏ sống với bà nội. Bởi bố mẹ làm tình báo và để phối hợp với công việc này nên bố mẹ cậu cùng với cấp trên quyết định rải rác tin đồn bố mẹ cậu là Việt gian, vì vậy mà cả thôn, thậm chí là cả trên huyện đều biết bố mẹ cậu là Việt gian.
Có lẽ đây là lớp vỏ bọc hoàn hảo nhưng đối với bà của cậu lại là một nỗi đau, một nỗi nhục nhã. Còn đối với cậu nó là một nỗi tủi hờn, một sự xót xa và là một tuổi thơ bất hạnh.
Ai lại không đau không nhục nhã khi biết con mình theo giặc chứ. Yêu con thật nhưng con theo giặc thì phải thù thôi.
Ai mà không bất hạnh khi cả tuổi thơ bị dân làng hắt hủi, bị các bạn cùng trang lứa xa lánh. Dù mọi người không trách một đứa trẻ. Nhưng những lời nói vu vơ hay những hành động trong vô thức của họ lại đủ để giết chết một tâm hồn yếu ớt.
Đôi khi chỉ một câu nói vu vơ: “ Bố nó là Việt gian, mẹ nó theo quân Mỹ,…” của người lớn hay “
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hay-thay-toi-song-sot/2971814/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.