Chương trước
Chương sau

Nhìn thấy cái cây to dồi dào linh khí như vậy khiến Lăng Tiêu hơi sửng sốt một chút, phải biết là Vạn Lục Giới là nơi dành cho hung thú sinh sống, nơi đây phần lớn đều bị bao phủ bởi sương mù và những tán lá rậm rạp, chỉ là không ngờ rằng lại có một nơi chứa đầy linh khí như thế này.
Huyền Ngọc đi tới gần chiếc cây cổ thụ, cái cây như quen biết hắn hắn từ trước, nó rũ rũ cành cây xuống, tán lá như có như không cọ sát vào bàn tay xương khớp rõ ràng của y.
Sắc mặt Huyền Ngọc nhàn nhạt, hắn không có chút do dự mà hái linh quả ở trên cây.
Ngay lập tức, cái cây bỗng như gặp phải chuyện kinh thiên động địa gì đó, nó vội vàng rụt lại cành cây đang cọ bên tay Huyền Ngọc lại, sau đó phát ra âm thanh như quỷ khóc sói gào: “ô ô ô, ô ô ô, Huyền Ngọc..ngươi, ngươi là người xấu, ngươi vừa mới phá phong ấn ra ngoài thì đã tới đây bắt nạt lão già này”
“Ô ô ô, Huyền Ngọc, tên vương bát đản, tên trứng thối, ngươi vậy, vậy mà..bắt nạt cái thân
già này..ô ô, ta không muốn sống nữa, ô ô..”
Huyền Ngọc giống như quen với tác phong của cái cây, hắn làm như không nghe thấy mà vuốt lông con thỏ trên tay, được một lúc, như thấy cái cây quá ồn ào, hắn liền lạnh nhạt liếc nhìn nó một cái.
Ngay lập tức, cổ thụ liền im bặt.
“....”
Nhìn con thỏ đang tìm cách trốn khỏi tay mình, Huyền Ngọc liền bật cười một tiếng, thả Lăng Tiêu xuống đất, Huyền Ngọc mới ngồi xổm xuống, sau đó hắn giơ linh quả ra trước mặt y: “thỏ con, ngươi ăn nha”
Linh quả thơm ngạt, bên trong nó ẩn chứa không biết bao nhiêu linh khí đậm đặc, Lăng Tiêu đưa cái mũi ra ngửi ngửi, sau mới chậm rãi vươn tay ra ôm nó vào lòng, hắn không chút hình tượng mà ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào thân cây, miệng nhỏ nhã nhặn mà cắn từng miếng một.
Ngọt lịm, dòng linh khí như có như không chảy vào từng kinh mạch của hắn, chỉ là linh quả đối với một con thỏ như hắn hiện giờ rất là to, ăn được vài miếng, Lăng Tiêu đã thấy người mình căng phồng, nếu mà ăn thêm chút nữa, hắn còn hoài nghi rằng mình sẽ bị căng quá mà chết mất.
Buông linh quả xuống đất, Lăng Tiêu mở tròn mắt mà nhìn Huyền Ngọc, Huyền Ngọc bật cười, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu y, nói: “không sao, ăn không được thì bỏ đi, lần sau ta dẫn ngươi đi tìm thứ khác”
Linh quả vạn năm linh khí nồng đậm, thỏ con trông nhược nhược thế kia ăn được vài miếng chắc chắn sẽ không chịu nổi, Huyền Ngọc cũng không lấy làm lạ.
“Huyền Ngọc, ngươi mang thứ này về làm gì?” Vừa nói, cổ thụ vừa dùng cành cây chọc chọc vào người Lăng Tiêu.
Huyền Ngọc giang tay ôm lấy hắn, không chút nào để ý mà đáp lại: “vừa hay ta thiếu một con sủng vật”
????
Sủng vật???
cả người Lăng Tiêu cứng đờ, không biết từ khi nào mà hắn xa đoạ tới mức biến thành sủng vật cho người ta rồi??!
Mẹ nó tôn nghiêm của bổn soái!!
Huyền Ngọc thấy Lăng Tiêu không nhúc nhích thì nhướng mày, hắn dùng ngón tay chọc chọc vào bụng Lăng Tiêu nhột tới mức Lăng Tiêu phải nhảy dựng lên cắn vào tay hắn một cái.
“Thỏ con, xem ra ngươi còn rất có sức lực”
Hắn vốn tưởng rằng thỏ ngốc này đã bị linh khí làm căng cứng, ai ngờ tinh lực vẫn dồi dào như vậy, xem, nhìn nó trợn mắt cắn hắn đáng yêu biết bao nhiêu.
Huyền Ngọc rút tay lại, sau đó vỗ vỗ vào đầu Lăng Tiêu vài cái, nhẹ nói: “thỏ con, ngươi hình như vẫn chưa có tên”
“Xem ngươi nhỏ nhỏ trắng trắng hay thích xù lông như vậy, vậy ta gọi ngươi là vật nhỏ đi?”
Huyền Ngọc đưa tay vuốt cằm suy tư, nhưng ánh mắt lại luôn nhìn vào mặt Lăng Tiêu, thấy biểu cảm trên mặt hắn không ngoài dự đoán của mình, Huyền Ngọc bắt đầu cười phá lên.
“....”
Cùng may là hiện giờ Lăng Tiêu đang được con hàng này ôm trên tay, không thì hắn đã bị uy lực của hung thú khiến người bay xa vài mét từ tám đời.
“Ha ha, ha, vật nhỏ, ngươi thích tên này chứ?”
“Vật nhỏ? Vật nhỏ?”
“....”
Lăng Tiêu xoay người, cự tuyệt giao tiếp với hắn, tuy nói là hung thú nhưng bản chất Huyền Ngọc vẫn là mèo, không những vậy còn là một con mèo ngốc!
Lăng Tiêu không hiểu hắn cười cái nỗi gì, hắn căn bản là không theo được mạch não của con hàng này!
“Hửm? Tức giận rồi? Vật nhỏ? Ha ha hahahaa ha ha” nói rồi hắn lại dùng tay chọc chọc vào người y.
“Haha haha ha”
“Haha haha ha ha”
“Ha ha ha”
Lăng Tiêu:( ¬¬)
Hắn thật sự không hiểu tại sao một vạn năm trước con mèo này có thể anh dũng xông pha chiến trường như thế, nhìn lại hình ảnh từ hệ thống dự phòng phát ra, Lăng Tiêu thiếu chút nữa liền hoài nghi rằng mình đang thấy hàng giả.
Nhưng mà dùng não nghĩ lại, hình như có thể quyết đoán giết người cùng với ngu ngốc không có gì gì xung đột nhau thì phải.
“Vật nhỏ, ngươi còn biết giận?” Đợi tới khi điều chỉnh lại cảm xúc, Huyền Ngọc mới nhướng mày nhìn thỏ con đang rúc vào trong lồng ngực mình, dường như dù có chết nó cũng không muốn quay mặt ra ngoài.
Huyền Ngọc cười cười: “không chọc ngươi nữa, nếu đã như vậy, ta gọi ngươi là Tiểu Bạch đi”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.