Huyền Ngọc nhìn thấy vẻ mặt đần thối của Lăng Tiêu như vậy thì không khỏi bật cười, không nói một lời, hắn liền đem Lăng Tiêu ôm vào lồng ngực rồi bay đi mất.
Gió trên cao rất mạnh, mạnh tới mức lông tơ trên người Lăng Tiêu đều bị thổi dựng đứng hết cả lên, thân làm thỏ, Lăng Tiêu đành nhích sát người vào trong ngực Huyền Ngọc, thấy hắn vẫn mải bay mà không để ý tới mình, lúc này Lăng Tiêu mới an tâm tiếp thu toàn bộ cốt truyện.
Nguyên chủ tên Lãnh Nguyệt, là một con thỏ yêu sinh ra ở chốn Bồng Lai tiên cảnh, nơi đây khung cảnh sinh động, hoa thơm gió mát, cuối cùng lại bị một ngọn lửa không biết từ đâu lan tới thiêu rụi cả mảnh đất trời, ao sen liễu rủ, thoáng chốc, cuối cùng cũng chỉ còn lại đất cằn giếng cạn.
Ba nghìn sáu trăm sáu mươi sáu sinh linh, tất cả đều bị chôn vùi trong đống lửa, nhưng có nguyên chủ may mắn, do tuổi nhỏ thích khám phá, hắn liền tìm cơ hội trốn phụ thân và mẫu thân lên tiên giới chơi, nhưng Lãnh Nguyệt lại không ngờ rằng, sau chuyến đi này hắn không còn nhà để về nữa, tất cả những thứ xinh đẹp ấy đều bị ngọn lửa kia thiêu rụi, cha, nương của cậu, muội muội của cậu tất cả đều chôn thây trong biển lửa, ngay tới cả tro xác cũng chẳng còn.
Một con thỏ con còn chưa đủ tuổi thành niên, ấy vậy mà không có mục đích đi khắp tam giới, lúc đó, hắn đã nghe được rất nhiều lời đồn, cũng biết được vì sao chốn Bồng Lai đang yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hay-goi-toi-la-anh-de/1029250/chuong-87.html