Bắc Thanh Vân làm sao mà không biết trong lòng lão già này nghĩ gì? Y chỉ lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt càng thêm sắc bén.
Lăng Tiêu quay sang nhìn Bắc Thanh Vân, y lắc đầu cười một tiếng, trong đáy mắt lại hiện lên vài tia giải thoát.
“Tiên quân, vẫn là ta liên luỵ ngài, ngài đáng ra phải ở trên cao tự do tự tại, vân đạm phong khinh mà nhìn chúng sinh” Dừng lại một chút Lăng Tiêu nói tiếp: “đáng ra ngài không nên gặp ta, xin lỗi..”
“Tiên quân ta..”
“Thính Phong!” Tiếng nói vừa dứt, độ hảo cảm liền tăng vọt lên 99.
Mặt Lăng Tiêu cứng lại trong giây lát, tại sao là 99??? Chưa đầy một trăm hắn rời đi cái nỗi gì??!!
Trong lòng điên loạn cả vạn lần, Lăng Tiêu rất nhanh liền điều chỉnh lại được cảm xúc, vẻ mặt ân hận đau lòng nhìn với Bắc Thanh Vân: “tiên quân, ta không muốn làm ngài khó xử”
“Nếu như cái chết của ta có thể đổi lại cho ngài một cuộc sống tốt đẹp, ta nguyện ý”
“Ta sống tới bây giờ cũng chính là vì người, vậy nên, chết vì người cũng không có gì là đau khổ cả”
“Có thể vì người mà sống, vì người mà chết, đó chính là vinh hạnh của ta.
Tiên quân, ta không hối hận, nếu mọi việc lặp lại một lần nữa ta vẫn sẽ làm như thế.
Đời này của ta, điều khiến ta hạnh phúc nhất chính là gặp ngài”
Loading...
Nói rồi, trên tay Lăng Tiêu bỗng hiện lên một cây kiếm đen dài, hắn không chút do dự mà đưa lên cổ mình, lúc này đang chuẩn bị động, bỗng Bắc Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hay-goi-toi-la-anh-de/1029193/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.