Đám người kia vừa nói vừa nhanh chân chạy tới vào trong đình viện, Bắc Thanh Vân theo phản xạ liền chắn trước Nam Thính Phong, y nhíu mày nhìn đám người trước mắt: “nơi này là núi Phong Sơn của Thục Sơn Phái, ai cho các ngươi tự tiện xông vào?”
“Ha hả, chúng ta không tới đây thì làm sao biểt được vị Bắc tiên quân mà chúng ta vẫn luôn tôn sùng lại là hạng người như vậy, thông đồng với ma giáo, hại hơn nghìn mạng người trong bí cảnh, Bắc Thanh Vân, ngươi còn không biết hối cải!”
“Giết chết ma giáo, giết chết Bắc Thanh Vân”
“Giết chết ma giáo, giết chết Bắc Thanh Vân” lúc này quần chúng tu sĩ bên dưới phẫn nộ hô, thậm chí còn có người rút kiếm ra muốn xông tới.
Uổng công lúc trước bọn họ còn tin tưởng Bắc Thanh Vân, đã vậy còn tôn sùng hắn lên thành thần, không ngờ hắn lại là hạng người như vậy.
Ích kỷ, độc ác không kém gì ma giáo.
Lúc này đám tu sĩ bỗng dưng tách ra sang hai hai bên, đi ra từ bên trong là đám người Tịch Cẩm Vận với các vị trưởng môn và trưởng lão của môn phái khác.
Tịch Cẩm Vận bước lên phía trước lộ ra vẻ mặt đau xót thất vọng nhìn Bắc Thanh Vân, hắn ôm ngực nói: “sư đệ, ta không ngờ đệ lại là người như vậy, cuộc sống như trước đây không phải tốt hơn hay sao, vì sao đệ một hai phải bước vào con đường này? Làm sao đệ phải thông đồng với ma giáo làm trò trước mặt nhiều người như vậy?”
Loading...
“Thanh Vân, nếu sư phụ mà thấy đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hay-goi-toi-la-anh-de/1029192/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.