Trước khi bế quan, Bắc Thanh Vân đưa cho Lưu Dương một cái ngọc bội, tuy nhìn qua có vẻ hết sức bình thường, nhưng mà bên trong nó lại có một sợi thần thức của hắn, nếu như có xảy ra việc gì ngoài ý muốn, ít nhất cũng có thể giữ lại cho Lưu Dương một mạng.
"Nhớ chăm chỉ tu luyện, mấy năm này ngươi chuyên tâm ở trên núi, đừng xuống dưới đi gây chuyện phiền toái"
"Sư tôn.." Lưu Dương cầm ngọc bội trên tay, nước mắt rưng rưng mà nhìn Bắc Thanh Vân, sau đó không nhịn được mà ôm trầm lấy người y.
"Còn ra thể thống gì?"Bắc Thanh Vân nhìn hắn, bàn tay vốn định đẩy người đang ôm mình ra bỗng lại chuyển lên phía trên đỉnh đầu hắn, y thở dài một hơi, âm thanh lại có chút ôn nhu: " Vi sư cũng bế quan chỉ có năm năm, cũng không phải là không có quay về, ngươi trong mấy năm này đi theo sư huynh cố gắng tu luyện chăm chỉ, tốt nhất đừng để vi sư mất mặt"
"Sư tôn~" Lưu Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt thanh triệt mang theo chút kiên định cùng nhiệt huyết, hắn đứng thẳng dậy, nghiêm trang nói: "sư tôn, đệ tử sẽ không để người mất mặt đâu!"
"Sư tôn yên tâm, đệ tử nhất định sẽ chăm sóc sư đệ thật tốt" Nhuận Ngọc đứng phía sau cũng tiến lên đứng cạnh Lưu Dương, cung kính nói.
"Ngươi cũng nhớ phải chăm chỉ tu luyện"
"Đệ tử đã rõ"
Loading...
Bắc Thanh Vân nhìn hắn một cái, cuối cùng cũng gật đầu đi vào trong hang động.
"Sư huynh, người nói xem chúng ta phải đợi bao lâu"
Nhuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hay-goi-toi-la-anh-de/1029177/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.