Vẻ mặt Dịch Yếm cứng ngắc nhìn cái cặp có kiểu dáng quỷ dị, nhất là phần vải đỏ có đôi uyên ương bên trên, Dịch Yếm có cảm giác mắt mình sắp bị mù tới nơi.
Phù Gia hỏi: “Thấy phong cách không, cái này gọi là sự pha trộn màu sắc đó.”
Dịch Yếm chỉ vào chỗ vải đỏ hỏi: “Có phải miếng vải này từ chiếc yếm của đám con gái các ngươi không?”
Phù Gia thoáng nhìn chỗ màu đỏ: “Ngươi nhìn ra à?”
Dịch Yếm:…
Dịch Yếm từ chối nhận cái cặp kiểu dáng kỳ dị này một cách khó khăn, hắn nói: “Có lẽ ta sẽ không đeo cái cặp này đi học đâu.”
Ngay cả hắn còn nhìn ra được, nói chi những người khác, đeo yếm sao...
Hắn đi học, không phải đi làm trò cười.
Phù Gia nghiêm túc nhìn tấm vải đỏ thêu uyên ương, có thể là do đôi uyên ương này làm lộ nguồn gốc miếng vải, cô lấy kéo ra, gỡ đôi uyên ương.
Tuy là chỗ thêu uyên ương có vài lỗ kim, nhưng không còn đôi uyên ương nữa, Phù Gia nói với Dịch Yếm: “Thấy chưa, mất uyên ương rồi nè.”
Dịch Yếm:…
Nhưng cái màu sắc chói rực như vậy, hắn vẫn không thể mang đi học được.
Dịch Yếm lắc đầu, cho dù đeo vải bố màu xám cũng tốt hơn là đeo cái này, hắn nói: “Tự ta có thể làm một cái.”
Phù Gia: “Vậy thôi.” Sau đó cất túi vào để bản thân xài.
Dịch Yếm thấp thỏm hỏi: “Tỷ giận hả?”
Phù Gia lắc đầu: “ Đâu có, ta có thể giữ lại cho mình xài mà.”
Dịch Yếm quan sát sắc mặt Phù Gia, thấy cô thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-dai-lao-nang-luon-nguy-trang/1180467/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.