Phù Gia hái vài trái dưa chuột ngoài sân, chuẩn bị làm dưa chuột trộn(1),sẵn lấy chút tỏi, làm món dưa chuột tỏi băm (2).
Không có món chính, Phù Gia chỉ đành bào chút khoai tây, nhưng khoai tây còn bé, nhỏ xíu bé tí, Phù Gia bào mấy cái đã thấy đau lòng.
Còn chưa lớn, không ăn.
Chuyển bếp lò vào trong sân, Phù Gia ném một miếng thịt khô vào nồi hầm, bỏ thêm chút rau khô vào.
Dịch Yếm thấy túi đồ của nàng y như túi thần kỳ vậy, cái gì cũng có, hắn hỏi: “Tỷ lấy cái này đâu ra vậy.”
Phù Gia: “Người khác cho, quà chuyển nhà.”
Dịch Yếm phát hiện một chuyện: “Hình như tỷ rất được chào đón ở Dịch Đình?” Tại sao còn muốn tới đây.
Phù Gia chép miệng: “Cũng tạm.” Ngoài khoảng thời gian giã gạo ra, hình như cũng không bị ăn hành lần nào.
Người ở Dịch Đình khá tốt.
Chẳng qua cuộc sống khổ cực, tất cả đều bị điều kiện sống tàn phá đến nỗi khuôn mặt hốc hác thôi.
Thịt khô hầm với rau khô sẽ tạo ra mùi hương thơm lừng, sau khi chậm rãi tỏa ra mùi thơm, thì ném mấy củ khoai tây tròn vào trong.
Hai người ngồi quanh bếp lò ăn, Phù Gia thở dài một hơi: “Đây là cuộc sống mà ta muốn.” Sung sướng gì đâu.
Ăn cơm xong, Dịch Yếm chủ động đi rửa chén nồi, một đứa trẻ bảy tám tuổi loay hoay lấy nước từ trong giếng, sau đó đổ nước từ thùng gỗ ra để rửa chén.
Phù Gia bước tới, Dịch Yếm nói: “Để ta rửa là được.”
Phù Gia: “Ngươi rửa đi, ta có vài điều muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-dai-lao-nang-luon-nguy-trang/1180466/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.