Thật sự không biết nên làm gì nữa.
Tiêu An đau đầu, cơ thể mệt mỏi cực độ, không biết phải sống sao đây.
Tiêu An đến căn tin lấy cơm, tay bác gái bới cơm dường như hơi run, bới nhiều cơm hơn cho Tiêu An, ngay cả bánh bao cũng cho thêm một cái, giọng nói bác gái đầy ẩn ý: “Cần bồi bổ nhiều chút.”
Tẩm bổ cái gì chứ, chẳng có gì cần tẩm bổ ở đây hết.
Cấp dưới bưng mâm cơm ngồi đối diện Tiêu An, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Tiêu An, đen thui một mảng, không khỏi quan tâm: “Đội trưởng, anh ổn chứ, trông anh có vẻ không được tốt lắm. Sức khỏe cô ấy yếu, chắc là không quá mạnh mẽ đâu.”
Sao nhìn kiểu nào cũng thấy đội trưởng không có tinh thần nhỉ?!
Quả là vưu vật giết người không cần dao, câu hồn đoạt mệnh ở thắt lưng.
Nhìn đi, giày vò đội trưởng dũng mãnh của họ đến nỗi uể oải không thể tả.
Cậu thử đánh nhau với mãng xà cả đêm đi, coi cậu có mệt không.
Tiêu An lạnh lùng nhìn cấp dưới: “Cậu chê cuộc sống nhàn hạ quá đúng không, có cần tôi phát nhiệm vụ cho cậu đi làm không?”
Cấp dưới lập tức lắc đầu: “Không phải không phải, tôi chỉ đang quan tâm đội trưởng thôi mà. Tối nay anh có ghé nữa không, dù gì cũng nên nghỉ ngơi một chút, ngày ngày đều đi, ai mà chịu cho được chứ.”
Đây rõ ràng là động Bàn Tơ a!
Tiêu An: “Cút…”
Phó viện trưởng cũng cực kỳ để ý tới chuyện này, hỏi Phù Gia: “Cô cảm thấy Tiêu An như thế nào?”
Phù Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-dai-lao-nang-luon-nguy-trang/1180395/chuong-50.html