Nam Diên bôi xong thuốc ngẩng đầu lên thì thấy mắt đứa nhỏ phủ một lớp sương mù, run run kìm nén.
Đau sao?
Nhưng nàng đã rất nhẹ tay rồi, thời điểm cha nàng bôi thuốc cho mẹ nàng chẳng qua cũng chỉ được như thế.
Có lẽ… vẫn còn là nhóc con nên khá yếu ớt?
Nam Diên mở nắp một chiếc bình khác, đổ viên thuốc ra cho nhóc con yếu ớt ăn: "Há miệng."
Con mắt phủ sương mù của tiểu quái thai mông lung nhìn nàng, có lẽ động tác vừa nãy của nữ nhân quá mức ôn nhu, hắn cũng không suy nghĩ đến khả năng đây là độc dược, ngơ ngác há miệng ra.
Viên thuốc vừa vào trong miệng đã tan ra, còn mang theo vị ngọt.
Ăn thật ngon.
Nam Diên đưa cho hắn số thuốc chữa thương còn lại.
Tiểu quái thai nhận lấy nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích, vẫn chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào nàng.
"Thế nào, những chỗ còn lại cũng muốn ta bôi cho ngươi sao?" Gương mặt không thay đổi của Nam Diên rất khó có thể khiến người ta cảm thấy nàng đang đùa giỡn họ.
Tiểu quái thai theo bản năng cúi đầu, sau khi hiểu ra hắn phản ứng cực nhanh nắm chặt lấy đai quần, nhảy sang bên cạnh.
"Chi chi chi kít!" Hai cái móng vuốt của Hư Tiểu Đường ôm bụng, cười không ngừng.
Nam Diên lấy tay chọc chọc cái bụng tròn vo của nó.
Hư Tiểu Đường lập tức xoay người, cái mông nhỏ quay về phía tiểu quái thai tiếp tục cười.
"Nó tên là Hư Tiểu Đường, nhũ danh là Tiểu Đường vẫn còn chưa trưởng thành: " Nam Diên giới thiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-dai-lao-lai-dien-roi/214778/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.