Thời điểm quản gia tìm thấy người đã là một ngày sau.
Tiểu quái thai đang co quắp trong một nơi hẻo lánh, chân tay gầy còm như cảng gà đang cầm lấy một cái màn thầu rắn cấc mà gặm.
Vốn dĩ ông ta cho rằng đó là một đứa trẻ môi hồng răng trắng, sao có thể ngờ được lại là một kẻ quái dị người chê chó ghét, lại còn dám hành hung đả thương người khác nữa.
Nếu không phải chuyện kia của tiểu công tử Tiết gia ồn ào không nhỏ, chỉ sợ lão quản gia còn phải quanh quẩn mấy vòng nữa mới có thể tìm được người.
"Thành Chủ lệnh nằm trong tay ngươi phải không?"
Tiểu quái thai sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên lại phát hiện người này đang nói chuyện với hắn.
... Thành Chủ lệnh?
Đây là người của phủ thành chủ!
Nhìn vẻ mặt của ông ta không phải đến hỏi tội.
Chắc là…
Con ngươi tĩnh mịch âm u của tiểu quái thai phát ra thứ ánh sáng chói mắt.
Hắn vội vàng móc tấm bảng gỗ từ trong ngực ra.
Lão quản gia cũng không nhận trực tiếp.
Gã sai vặt sau lưng ông ta nhận lấy, dùng tay áo xoa xoa rồi mới đưa cho ông ta.
Quang mang trong mắt tiểu quái thai nhanh chóng tắt ngúm, con ngươi cụp xuống che giấu cảm xúc thật sự.
Mặc dù lão quản gia là kẻ có tâm tư tỉ mỉ nhưng tiểu quái thai vẫn thấy trong mắt ông ta ẩn chứa sự chán ghét với mình.
Không có người nào thích hắn cả.
Trên người hắn vừa bẩn vừa thối, lại kẻ cái quái thai, tất cả mọi người đều hận không thể khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-dai-lao-lai-dien-roi/214774/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.