Nhưng hôm nay, hắn chỉ có thể chôn hận ý ngập trời này sâu trong lòng. Bởi vì, hắn vốn dĩ không thể làm gì được. Hắn rất yếu, ngay cả Vương Nhị Ngưu trong làng cũng không đánh lại. Tiểu quái thai nằm rạp trên mặt đất, tuyệt vọng nhìn thế giới này. Hắn không xin giúp đỡ, bởi vì hắn đã thử cầu xin qua vô số lần, cũng biết sẽ không có ai xuất hiện cứu hắn cả. Cũng như bây giờ, tất cả những bách tính này đều đang dùng ánh mắt khiếp sợ, căm ghét mà nhìn hắn. Bọn họ ngạc nhiên vì sao hắn lớn lên lại có bộ dáng giống như quỷ, sẽ ghét bỏ trên người hắn vừa dơ vừa thối, sau đó sẽ nhìn hắn giống như nhìn một thứ đồ chơi hiếm lạ mà “thưởng thức”. Không ai giúp đỡ, cũng không có ai đồng tình với hắn. Dường như bởi vì hắn xấu xí như vậy nên hắn đáng bị người khác bắt nạt. Trong cổ họng tiểu quái thai phát ra những âm thanh ỉ ôi, mười ngón nắm chặt trên mặt đất. Tất cả mọi người đều sợ hãi gương mặt này của hắn, bọn họ đều cảm thấy hắn là quái thai không nên sống trên cõi đời này. Nhưng những người này cũng làm gì có chỗ nào giống người đâu? Bọn họ chỉ là lớn lên có một khuôn mặt tốt hớn hắn mà thôi, còn hành động lại không khác gì ác ma. Buồn nôn. Buồn nôn đến cực điểm! Mắt thấy tay cầm chủy thủ của tên gia đinh kia ngày càng tiến lại gần, tiểu quái thai đột nhiên bộc phát, thừa cơ cướp lấy chủy thủ trong tay đối phương, sau đó một đao đâm mù mắt của đối phương.
"A" người kia hét thảm một tiếng. Nhân lúc lực chú ý của mọi người dời đi, tiểu quái thai đẩy đám người ra liều mạng chạy. Hắn đả thương người, hơn nữa người kia còn có quan hệ với thành chủ, hắn không dám đến phủ thành chủ, sợ sẽ tự chui đầu vào lưới. Tiểu quái thai trốn ở trong ổ ăn mày. Hắn lết cơ thể toàn vết thương bò đến một góc không người, cuộn mình thành một đoàn. Trên thân thể hắn đang chảy máu, rất đau, nhưng hắn dường như không cảm thấy đau một chút nào hết, gương mặt đầy bướu thịt không lộ vẻ gì, chỉ có đôi mắt là âm u lại tăm tối, âm trầm chết lặng. Có những người đeo đầy vàng bạc, lại có người ngay cả sống cũng không thể. Thượng thiên sao lại bất công như thế! "Đây là địa bàn của ông đây, cút ra xa một chút!" Một tên ăn mày đạp một cước. Tiểu quái thai che vết thương đứng lên chạy, tiếp tục tìm một cái ổ ăn mày khác. Hắn hẳn là nên rời khởi thành Tích Tuyết, nhưng hắn lại không làm. Trong thành còn tốt hơn nhiều so với ngoài thành, ít nhất là hắn không phải đoạt thức ăn với heo trong chuồng, cũng không cần đoạt với chó săn. Chỉ cần hắn che kĩ mặt mình, thấy hắn ăn mặc đơn bạc như thế sẽ có người ném cho hắn một cái màn thầu. Tiểu quái thai móc tấm bảng gỗ trong ngực ra nhìn một chút, trong mắt hiện lên những làn sóng nhàn nhạt, nhưng lại nhanh chóng tĩnh lặng như mặt hồ... Phủ thành chủ.
Hư Tiểu Đường nằm rạp trên mặt đất, vểnh cái mông nhỏ tròn vo lên, nghiêm túc liếc nhìn tài sản quý giá mà cha hắn để lại “ Từ điển ba ngàn thế giới”, lại lật lại chủ tuyến của thế giới này một lần. "Diên Diên" Nam Diên ngáp một cái, lười biếng chớp chớp mí mắt, "Ừm?" "Chúng ta không đi công lược đại Boss phản diện thật sao? Nghe cha ta nói, đây là biện pháp nhanh nhất." Nam Diên không hứng thú lắm: "Không đi." Có lẽ sẽ nhanh, nhưng biện pháp này đối Nam Diên mà nói quá khó khăn. Ha ha, để một kẻ mặt đơ không có một chút biểu cảm nào như nàng đi lấy lòng một tên trùm phản diện tức giận vô cớ hay sao? Nếu là mẹ của nàng, một diễn viên đẳng cấp có thể dễ dàng hóa thân thành các nhân vật, nịnh cha cô ba trăm sáu mươi lăm câu không hề trùng lặp câu nào thì còn được. Bên ngoài nhìn gương mặt Nam Diên cao lãnh lạnh lùng, nhưng nội tâm của nàng lại lảm nhảm cả đống chuyện. Phải cảm ơn cha nàng di truyền cho nàng một cái huyết mạch vô cùng trâu bò hống hách, cũng cảm ơn mẹ nàng đã sinh ra nàng có một khuôn mặt đơ như thế, giúp nàng có thể tránh khỏi không ít phiền phức. Chỉ cần nàng đừng một chỗ, lại thêm ánh mắt lạnh băng liếc qua một chút là có thể dọa mấy đám sâu bọ kia sợ tè cả ra quần. Hư Tiểu Đường nhìn bộ dáng mệt mỏi của nàng, ngay lập tức ưỡn ngực nhỏ lên: "Không sao đâu Diên Diên, chúng ta có thể làm nhiều chuyện tốt , chờ sau khi Diên Diên cứu được rất nhiều người thì chúng ta có thể đạt được vô số tín ngưỡng chi lực và điểm công đức, góp gió thành bão đó nha" Hư Tiểu Đường sục sôi ý chí chiến đấu móc ra một quyển sách khác. Tên sách: Sổ tay tu luyện Thánh Mẫu. Nam Diên không cẩn thận liếc qua bìa sách: ... Nam Diên không khỏi suy nghĩ, có phải nàng quá dung túng cho tên oắt con này phải không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]