Chẳng qua, nhóc con này cũng là do mình nuôi lớn, cho dù có một hai tật xấu như vậy thì Nam Diên cũng có thể chịu đựng.
Bùi Tử Thanh nâng ba tấm da tuyết hồ mới săn được, bước chân nhẹ nhàng đi theo sau Nam Diên.
“A tỷ, tỷ cứ ở trong phòng mãi không chịu ra nên không biết được trận tuyết này đẹp như thế nào, thật đáng tiếc.”
Nam Diên: “Tỷ ở trong phòng cũng nhìn thấy.”
Thành Tích Tuyết thường xuyên có tuyết rơi, cho dù tuyết có rơi đẹp hơn nữa nàng cũng đã nhìn chán rồi.
“A tỷ, tỷ nhìn trong phòng sao có thể đẹp bằng khi nhìn bên ngoài, tỷ không thể thấy bông tuyết bay múa giữa trời đất, chậm rãi phủ lên từng chiếc lá cây xanh biếc, nhuộm chúng thành màu trắng, còn cả trên những con đường nhỏ bị người ta giẫm đạp cũng một lần nữa hòa làm một với đất trời…”
Mi tâm Nam Diên co lại.
Cái tật xấu thứ hai nói đến là đến.
Ồn ào.
Thật muồn biến nhóc con mình xách về thành người câm.
Trước kia thấy hắn yên lặng, còn tưởng hắn trời sinh thích yên tĩnh, không ngờ…
Trong lòng Nam Diên vô cùng hối hận.
Bùi Tử Thanh đột nhiên chạy đến trước mặt Nam Diên, nhảy lên trên một gốc tuyết lớn, hai chân quặp lấy cành cây nhô ra, toàn bộ cơ thể treo ngược xuống trước mặt nữ nhân.
“A tỷ, a tỷ, tỷ có muốn nhìn thấy tuyết hay không, đệ tạo tuyết rơi cho tỷ xem nhé?”
Nam Diên chưa kịp nói một tiếng không thì thân thể nhóc con treo trên cành cây đã bắt đầu lung lay.
Nhoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-dai-lao-lai-dien-roi/1175880/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.