Chương trước
Chương sau
Hệ thống cũng không dò xét ra sự tồn tại của đá năng lương, cẩn thận tính một chút, Thẩm Mộc Bạch phát hiện, cô ở thế giới này đã được ba tháng rồi.
Mà thời gian cô với nam chính ở chung, cũng gần ba tháng không sai biệt lắm, còn một ngày nữa là đủ ba tháng.
Cô bên ngày bẻ ngón tay tính toán, không để ý đến nam chính đang đến gần.
Đợi đến thời điểm thấy được có một cái bóng trên cao rơi xuống, cô ngẩn người, nghĩ thầm trời sao lại tối rồi, nhưng ngay sau đó lai nhớ đến chỗ mình ở không phải ngoài trời mà là chung cư, mờ mịt ngẩng mặt lên, đối diện với đôi mắt xanh băng không có bất kì cảm xúc gì.
Hoắc Quân Hàn cũng nhìn cô, cằm hơi hơi nâng lên, cực kỳ giống mấy quý tộc cao quý ma cà rồng không thể xâm phạm trong mấy bực tranh sơn dầu, chỉ là hơi thở nguy hiểm của người trước mặt lại ẩn chứa một cỗ hung tàn chi thế.
Thẩm Mộc Bạch chớp chớp đôi mắt có chút chua xót, làm khuôn mặt người da đen dấu chấm hỏi đầy mặt*
Hoắc Quân Hàn vươn cánh tay có chút tái nhợt ra dùng hai ngón tay thon dài khớp xương hiện rõ nâng cằm Thẩm Mộc Bạch, giọng nói băng băng lương lương, giống bạch ngốc cất giấu ở dưới con sông băng vạn trượng "Thứ lần trước cô cho tôi là gì?"
Thẩm Mộc Bạch hỏi hệ thống tôi có nên nói dối không.
Hệ thống nói "Cô ăn ngay nói thật, thuận tiện bịa cho cô lý do tại sao lại biết thứ đó"
Thẩm Mộc Bạch nói được hệ thống tôi sẽ làm tốt.
Vì thế cô bắt đầu nói, lúc cô sinh ra trời xuất hiện dị tượng, cô có thể cảm nhận được năng lượng dạo động mà người khác không phát hiện được, cái này không cẩn thận bị người khác biết được sau đó bị coi là quái vật, không chỉ bị người nhà xa cách, một người lẻ loi hiu quạnh không có bạn bè. Cứ như vậy đến khi mạt thế, cô vô tình biết được đá năng lược thế nhưng cũng không muốn nói cho người khác biết tác dụng.
Sau đó cố nặn ra vài giọt nước mắt, nói cho Hoắc Quân Hàn là tang thi đầu tiên đối với mình tốt như vậy.
Miêu tả này sinh động như thật, làm cho người ta không khỏi xúc động.
Nếu không phải biết chi tiết, hệ thống cũng xuýt nữa thì tin.
Nhưng mà trên mặt Hoắc Quân Hàn vẫn không có biểu tình gì, hắn nhìn chằm chằm mặt Thẩm Mộc Bạch, lạnh lùng nói ra mấy chữ "Nói xong?"
Thẩm Mộc Bạch chớp chớp mắt "Anh còn muốn nghe sap?"
Sự thật chứng minh Hoắc Quân Hàn không có chút hứng thú nào đối với chuyện xưa của cô, hắn không chút để ý dùng móng tay cào cào cằm Thẩm Mộc Bạch, giọng nói hơi hơi trầm thấp nhưng lại nghe được ra mực độ nguy hiểm "Cô nhìn có vẻ rất ngon"
Nghe ra uy hiếp đối phương giấu diễm, Thẩm Mộc Bạch run cầm cập.
Hoắc Quân Hàn hơi hơi cúi đầu, dùng đầu lưỡi lạnh lẽo lướt qua trên mặt cô nhưng trên mặt vẫn như cũ không một chút cảm xúc, cặp mắt xanh dương kia lại làm cho người ta sởn tóc gáy, nguy hiểm, giống như dòi bám trên xương, dính nhớp đến làm người ta nổi da ga.
"Nếu cô dám chạy trốn, tôi sẽ cắn đứt cổ cô"
Hoắc Quân Hàn nói xong lời này thì lập tức rời đi.
Thẩm Mộc Bạch run run rẩy rẩy sờ cổ, nói với hệ thống "Sau này tôi cũng không dám ăn cổ vịt nhữa"
Hệ thống nói "Cô cẩn thận một chút"
Thẩm Mộc Bạch vừa nghe thấy thế càng run hơn "Hệ thống cậu đừng làm tôi sợ"
"Nếu để anh ta cắm cô dù chỉ một cái, lúc đó cô rất có khả năng bị nhốt ở thế giới này" Ngữ khí hệ thống có chút nghiêm túc.
Cả người Thẩm Mộc Bạch đều không tốt, cảm thấy ngay cả miếng khô bò trong tay cũng ăn không nổi nữa.
Hệ thống an ủi "Chỉ cần cô không chạy trốn......Hoắc Quân Hàn chắc là sẽ không ăn.....Cắn cô"
Cũng không biết có phải do ban ngày nghĩ cái gì ban đếm mơ thấy cái đó không mà buổi tối Thẩm Mộc Bạch mơ một cơn ác mộng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.