Chương trước
Chương sau
Nhận thấy hệ thống không phải thật sự nói đùa, Thẩm Mộc Bạch lúc này mới để tâm tư nghỉ ngơi, nhưng lại đánh lên một chủ ý khác "Vậy cậu để tôi xuất hiện dị năng đi, cậu nghĩ mà xem, nếu ngày nào đó tôi không cẩn thận bị tang thi cắn, chính là tại không có dị năng đó"
Hệ thống nói "Nếu thân thể này vô duyên với dị năng, tôi giúp cô cũng vô dụng"
Thẩm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, nguyên chủ đến chết cũng không kích phát ra dị năng, thân thể này khả năng cũng sẽ cứ như vậy. Vì thế thở dài một hơi, nam chính à nam chính, tôi chỉ có thể dựa vào anh thôi.
Thời điểm trở về từ bờ sống đã qua nửa giờ, Hoắc Quân Hàn lại mang theo Thẩm Mộc Bạch thay đổi chỗ ở, vẫn là một cái chung cư cao cấp.
Tục ngữ nói "Một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên"*, cuộc sống Thẩm Mộc Bạch thật sự là càng ngày càng tốt, nếu người bên ngoài biết không chừng cũng hâm mộ ghen ghét đến đau tim, mặc kệ là bị tang thi nuôi dưỡng còn hơn là lo lắng đề phòng bên ngoài.
*CV để là gà chó lên trời, gg dịch thì ghi là gà trống nuôi trời, mình tra gg thì thấy câu này nên chắc là nó
Thẩm Mộc Bạch lại không nghĩ như vậy, anh xem người nọ không phải là cái dạng này sao, cho heo ăn ngon uống tốt, nuôi đến béo béo tốt tốt dễ giết ăn.
Đương nhiên thời điểm nói ý nghĩ này với hệ thống, hệ thống chỉ nói một câu "Thẩm heo heo, ăn ít đi"
Thẩm Mộc Bạch chấn kinh rồi, hệ thống thế mà còn học được cách mắng chửi người.
Nhưng mà nói thì nói như thế, nhưng mỗi ngày Thẩm Mộc Bạch vẫn ăn ngon uống tốt, hoàn toàn không có một chút cảm giác khủng hoảng khi làm đồ ăn dự trữ.
Đến thời điểm cô phát hiện mặt mình lại béo lên một vòng nhỏ, cô thương tâm cầm khô bò trong tay ăn một cái rồi lại một cái, sau đó bỏ xuống "Tôi muốn giảm béo"
Hệ thống "......." Túi cũng rỗng rồi cô còn nói với tôi lời này?
Trên thực tế, Thẩm Mộc Bạch thật sự muốn giảm béo, cô chỉ cảm thấy nam chính lại không ăn cái này, rất lãng phí.
Nhưng đây là một cái chung cư nhỏ, Thẩm Mộc Bạch lại khôn dám chạy ra, đánh phải hồng hộc chạy lên chạy xuống.
"Cô đang nói cái gì?" Một âm thanh băng băng lương lương từ phía sau truyền đến.
"Giảm béo!" Thẩm Mộc Bạch theo bản năng nói.
Trả lời xong cô cảm thấy có chút không thích hợp, hỏi hệ thống "Vừa rồi cậu nói chuyện với tôi?"
"Không có" hệ thống trả lời.
Cũng đúng, giọng hệ thống không dễ nghe như vậy, Thẩm Mộc Bạch hậu tri hậu giác suy nghĩ trong chốc lát, có chút cứng đờ quay đầu. Quả nhiên, một gương mặt tuấn mỹ đến cự kì bi thảm xuất hiện trong tầm mắt, cô đối với gương mặt này thật sự là không thể quen thuộc hơn, ngay cả mơ ác mộng cũng sẽ thấy nó.
Con ngươi xanh băng của Hoắc Quân Hàn nhìn chằm chằm cô, trên mặt không có biểu tình gì. Vài giây sau, hắn ném đồ vật trong tay xuống, quay mặt bước đi.
"Hệ thống, cậu nghe được không? Nam chính nói chuyện"
Hệ thống thái độ lãnh đạm "Ồ "
"Cậu sao lại một chút kinh ngạc cũng không có?" Thẩm Mộc Bạch nói.
Hệ thống nói "Kinh ngạc cái gì? Tôi đã sớm biết rồi"
Thẩm Mộc Bạch vẻ mặt ĐM cậu chính là biểu tình của hệ thống "Cậu sao lại không nói cho tôi?"
"Cô không hỏi?" Hệ thống nói.
Thẩm Mộc Bạch bị thái độ hệ thống dẫn tới, bi phẫn hóa thèm ăn, ăn uống thỏa thích đồ ăn Hoắc Quân Hàn mang về.
"Cô không phải nói muốn giảm béo sao?" Hệ thống kỳ quái nói.
"Rộp...rộp...rộp...rộp" Lại ân một miếng khoai lá, Thẩm Mộc Bạch mơ hồ nói không rõ "Hệ à, nếu không ăn no lấy đâu ra sức giảm béo"
Hệ thống "........"
Từ ngày đó trở đi Hoắc Quân Hàn cũng không nói với Thẩm Mộc Bạch một câu, hơn nữa không biết có phải do D thị có không ít tang thi cao cấp hay không mà lần này bọn họ dừng lại có chút lâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.