- Phong Linh...dậy đi, dậy đi...
Hạ Phong Linh bị tiếng gọi này làm cho thức giấc, cô hơi ngơ ngác sau thì tỉnh hẳn.
Lục Tử Hàn đâu rồi? Cả Tử Phong kiếm nữa?
Vì sao cô lại đột nhiên ngủ quên đi chứ?
Hạ Phong Linh còn đang ngơ ngác, Vũ Minh Hiên đã kéo tay áo cô tiếp.
- Phong Linh...
- chuyện gì vậy?
Hạ Phong Linh nhìn Vũ Minh Hiên vốn luôn ngây ngốc lại đột nhiên lộ ra vẻ mặt lo lắng thì hơi nhíu mày.
Lẽ nào hắn nhớ lại rồi?
- đi...đi...
Vũ Minh Hiên cứ chỉ về một phương hướng nhưng lại chẳng nói được lý do.
- nguy hiểm...đi...
Vũ Minh Hiên thấy Hạ Phong Linh vẫn bất động thì gấp đến dậm chân, trực tiếp kéo cô đi luôn.
Hạ Phong Linh tuy hơi hồ nghi nhưng vẫn đi theo phương hướng hắn chỉ, có lẽ hắn đã nhìn thấy Lục Tử Hàn rời đi cũng nên.
- ngươi bị làm sao vậy?
Hạ Phong Linh nhìn bộ dạng gấp gáp của Vũ Minh Hiên, nghi hoặc trong lòng càng thêm sâu, cũng bất giác đẩy nhanh tốc độ di chuyển.
Hai người đi thêm một đoạn nữa Hạ Phong Linh liền hiểu ý của Vũ Minh Hiên là gì.
Ở phía xa xa kia một đứa bé con đang nằm trơ trọi ở đó, da dẻ nó trắng bệch, nhăn nheo lại giống như là bị người ta hút khô vậy.
Hạ Phong Linh hơi siết tay lại, liên tục truyền linh lực cho nó, nhưng đứa trẻ con vẫn cứ nhữ cũ không hề thay đổi.
- cứu...cứu nó.
Vũ Minh Hiên ôm lấy xác đứa bé đã lạnh trên nền đất, bàn tay hơi giật giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoi-cung-van-yeu/726034/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.