Thần giới.
"Đại nhân, đại nhân!"
Ngọc Trúc đang ngồi xếp bằng ở Tử Hòa cung thì nghe thấy tiếng gọi của Bạch Vô Thường, cô mở mắt ra nhìn xung quanh.
"Đại nhân ta không lên đây được, ta chỉ đang truyền âm cho ngài thôi."
Bạch Vô Thường thấy Ngọc Trúc hồi lâu không trả lời, đoán chừng có lẽ cô tưởng mình lên đấy được nên vội vã lên tiếng giải thích.
"Chuyện gì vậy?"
Ngọc Trúc trầm mặc một lúc rồi nói, cô nhớ là trước khi lên đây cô cũng đã thu xếp công việc ở dưới đấy rồi mà, sao tên này vẫn lên đây tìm cô chứ?
"Đại nhân, linh hồn mà ngài bảo bọn ta trông trừng đã xuống Âm giới rồi."
Ngọc Vy?
Vì sao tỷ ấy lại xuống đấy rồi? Không phải cô bảo là không được nhận rồi sao?
"Đại nhân, chấp niệm của cô ấy chính là một gặp ngài lần cuối cùng, không biết..."
"Ta sẽ xuống đấy xem."
Ngọc Trúc nói xong liền đi thẳng xuống Âm giới.
Theo quy ước cô vốn phải ở bên bảo vệ Ngọc Vy và Vũ Minh Hiên đến hết đời, nhưng bởi vì giữa đường nhảy ra một Lục Tử Hàn nên Ngọc Trúc phải hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn dự kiến.
Vì vậy cô liền xuống Âm giới chuyển hết thọ mệnh còn lại của mình ở dương gian cho hai người họ, coi như hoàn thành lời hứa sẽ bảo vệ họ suốt đời.
Kết quả không ngờ lại như vậy, càng không ngờ tới thời gian trôi qua đã lâu như thế mà tỷ ấy vẫn nhớ ra cô.
Ngay khi Ngọc Trúc vưa rời khỏi Tử Hòa cung, một luồng khí cũng theo cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoi-cung-van-yeu/726014/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.