Lại nói tới Lục Tử Hàn, sau khi đuổi đám tiên nhân kia đi hắn liền đi vào Tử Hòa cung.
Ấn tượng đầu tiên khi bước vào đây chính là.
Trống vắng.
Lạnh lẽo.
Không một bóng người.
Ngược lại ở phía bên kia cung Tử Yên lại có từng làn khói bốc lên nghi ngút.
Lục Tử Hàn hơi nghi hoặc, lập tức đi qua bên đó xem thử.
...
- tiểu vương phi, đây tốt xấu gì cũng là thú nuôi của người ta, cô lại lấy về nướng như thế...
Chim ngũ sắc ở Thần giới không thiếu chỉ là dù sao nó cũng là thú truyền tin của tiên nhân, lấy về ăn như thế cũng không hay cho lắm.
- ngươi cũng ăn một cái đi.
Ngọc Trúc đưa cho Tử Tuấn một cái đùi chim đã nướng vàng ruộm thơm phưng phức.
Lục Tử Tuấn: "..."
Có lẽ chủ nhân sẽ không phạt bọn họ đâu nhỉ?
Lục Tử Tuấn do dự hồi lâu cuối cùng cũng nhận lấy ăn một miếng.
Ngon tuyệt...
Hai mắt Lục Tử Tuấn sáng rực lên, ăn xong một cái liền ăn thêm cái nữa.
Ngọc Trúc thấy thế liền vội vã tăng tốc độ ăn rồi giật lấy con chim nướng cuối cùng về bên mình, Tử Tuấn nhìn cô thương lượng.
- tiểu vương phi, chúng ta chia đôi đi.
- không.
Ngọc Trúc nói xong, con chim nướng cũng chỉ còn lại cái hai cái đùi.
- tiểu...chủ nhân!!!!
Lục Tử Tuấn thấy Lục Tử Hàn cả người âm u đứng ở sau lưng Ngọc Trúc thì lông tơ dựng đứng, vội vã đứng dậy cúi chào, trước đó còn không quên chùi mép một cái.
Ngọc Trúc nghe thấy ba chữ Lục Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoi-cung-van-yeu/726012/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.