- đứng dậy đi.
Lục Tử Hàn nói xong liền lấy cho Ngọc Trúc một đống pháp bảo.
- đây là quà ra mắt sư phụ tặng con, nếu còn thiếu cứ nói tiếp với ta, ta lấy cho tiếp.
Ngọc Trúc đang bị một đống đồ đè lên người vẫn trưng ra cái mặt lạnh mà nói.
- đủ rồi ạ sư phụ.
Căn phòng này sắp không có chỗ đứng rồi.
- ta vẫn còn vài pháp bảo chưa dùng tới nữa, để ta lấy cho con.
Lục Tử Hàn như không nghe thấy lời cô nói, lại lấy từ trong không gian thêm một đống đồ nữa.
Ngọc Trúc: "..."
Sư phụ, ngài tặng quà cho đồ đệ hay là đang dọn lại kho vậy?
- đây đều là những pháp bảo phòng thân rất tốt, ngươi cứ dùng dần đi.
Ngọc Trúc nhìn mấy thứ đồ linh tinh trước mặt, từ quần áo tới trâm cài tóc,...tất cả đều chứa đầy linh khí.
Một đại nam nhân như Lục Tử Hàn vì sao lại có mấy thứ này nhỉ?
Hơn nữa sau khi Ngọc Trúc mặc vào người lại cảm thấy rất vừa thân, cô hơi nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn hắn...
Không lẽ hắn cố ý chuẩn bị mấy thứ này cho cô?
Lục Tử Hàn nhìn cũng chẳng nhìn cô lại lấy ra một cái lắc tay bằng bạc vô cùng đơn giản, ngoại trừ đính một viên đá đỏ trên đó thì không có gì nữa.
- đây là vòng tay không gian, không gian bên trong rất lớn, nếu ngươi không dùng hết thì đưa vào đấy cất trước.
- vâng.
- tạm thời như thế đã, khi nào tìm được đồ tốt hơn ta lại lấy cho ngươi.
Lục Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoi-cung-van-yeu/726010/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.