Ngọc Trúc ở bờ hồ ngủ cả ngày, mãi tới chiều tối mới lững thưỡng ngồi dậy thu cần câu thu cá về nhà.
Khi Ngọc Trúc chỉ còn cách Tàng Kiếm sơn trang vài chục mét, cô đột nhiên cảm nhận được một luồng linh khí kỳ lạ liền đi chậm lại.
Luồng linh khí này...không hề tinh khiết như cô mà hơi có cảm giác áp bức, khiến người khác e ngại sợ hãi khi tới gần.
Có lẽ chủ nhân của nó là một người từng trải qua hàng ngàn trận chiến khốc liệt, trên tay bởi vì dính quá nhiều máu tươi nên mới trở nên như vậy.
Đợi đã.
Máu tươi...
Trận chiến...
Chiến thần?!?
Vẻ mặt Ngọc Trúc bỗng trở nên nghiêm túc đến lạ thường mà bước nhanh về Tàng Kiếm sơn trang.
...
- Ngọc Trúc muội về rồi.
Ngọc Vy vốn đang định ra ngoài tìm Ngọc Trúc, lúc ra đến cửa đã thấy cô lững thững xách cá về thì vội chạy tới đón.
- ừm, tỷ tỷ chúng ta có khách sao?
Ngọc Trúc không dông dài lập tức vào thẳng vấn đề chính.
Ngọc Vy nhìn cô đầy vẻ ngạc nhiên.
- sao muội biết được vậy?
Nàng vẫn còn chưa nói gì nữa mà, con bé này tinh thật đấy.
- họ có nói với tỷ họ là ai không?
Trong lòng Ngọc Trúc có hơi thấp thỏm không yên, nhưng nhìn vẻ ngoài vẫn rất bình tĩnh nên Ngọc Vy không phát giác ra điểm kỳ lạ, ngược lại còn trêu cô một câu.
- muội tự vào xem thử rồi sẽ biết, đảm bảo sẽ khiến muội bất ngờ lắm đấy.
Ngọc Trúc: "..."
Ta bởi vì không muốn vào xem nên mới hỏi tỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoi-cung-van-yeu/726008/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.