- tiểu cô nương, ta với cô không thù không oán, vì sao cô phải đuổi cùng giết tận ta như thế? 
Cao Lãng cảm thấy với tình hình trước mắt nếu hắn còn cứng đối cứng với cô, hắn nhất định không còn mạng để về nên quyết định cầu hòa. 
Ngọc Trúc nghe vậy thì bình tĩnh hỏi lại. 
- đúng vậy, ta với ngươi không thù không oán, vậy tại sao khi nãy ngươi không đuổi theo Ngọc Vy mà lại muốn giết ta trước? 
Nếu ban nãy hắn không nổi sát tâm với cô, cô cũng không đến nỗi quét bay hơn phân nửa người của hắn. 
- là cô tấn công bọn ta trước mà... 
Vì sao bây giờ người có lỗi lại là hắn chứ? 
Cao Lãng yếu ớt nói, Ngọc Trúc liếc nhìn hắn không rõ ý vị nói. 
- ta chỉ có một người. 
Cao Lãng nghe vậy thì triệt để im lặng. 
Đúng vậy, cô vốn chỉ có một mình, hắn vốn không cần dồn hết sức lực để giết cô mà chỉ cần cầm chân cô để cô không thể đi tiếp ứng cho Ngọc Vy và Vũ Minh Hiên bỏ chạy thành công là được. 
Nhưng mà bởi vì hắn có tật giật mình, hắn sợ cô tiết lộ bí mật đen tối của hắn ra ngoài nên mới muốn giết cô diệt khẩu. 
Hơn nữa chỉ cần cô còn sống, hắn sẽ không bao giờ có được Ngọc Vy rồi trở thành bá chủ Tu Chân giới được. 
Trong mắt Cao Lãng lúc đó, Ngọc Trúc chính là trở ngại lớn nhất của hắn, mà trở ngại thì cần phải loại bỏ. 
- tiểu tổ tông, ta sai rồi, ta không nên đối đầu với cô, xin cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoi-cung-van-yeu/726005/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.