Hoàng Nam vừa đi một lúc thì Thập Thất cũng vừa trèo tường vào vương phủ rồi đi tới viện của mình, mọi chuyện vẫn rất suôn sẻ cho đến khi cô đang trèo tường vào trong viện phủ thì một giọng nói lạnh băng vang lên ở bên dưới.
- vương phi, không lẽ cửa ở trong vương phủ này là đồ trang trí à?
Thập Thất bị dọa một trận cả người hơi lảo đảo ngã ra sau.
Hoàng Nam vốn không định đỡ nàng ta, nhưng hắn nhớ ra người này hình như đang mang thai nên lại tiến lên đỡ lấy.
Lúc tiếp lấy cô, mày Hoàng Nam hơi nhíu lại.
Rất nhẹ, làm gì giống người đang mang thai nhỉ.
Hơn nữa nàng ta đến vương phủ đã bảy tháng, nếu thật sự mang thai thì giờ phải sinh rồi mới đúng.
- vương gia, ngài thả ta xuống.
Thập Thất thấy hắn ôm mãi không buông thì lên tiếng nhắc nhở.
Hoàng Nam lập tức thả cô xuống nhẹ giọng nhắc nhở.
- nàng đang có thai phải cẩn thận chứ?
- có thai? Ta có thai hồi nào chứ?
Cô còn chưa từng nghe nói linh hồn có thể mang thai được nha.
Thập Thất nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ tò mò hiện rõ trong đôi mắt cô, Hoàng Nam nhìn cô hồ nghi.
- không phải nàng...nên mới bị gả cho ta sao?
- ta làm sao?
Thập Thất thấy hắn lấp lửng thì càng thêm khó hiểu, Hoàng Nam á khẩu toàn tập.
- thế nàng không biết lý do mình gả cho ta sao?
- ta nên biết sao?
Cái cô quan tâm chỉ là nơi ở mới có đồ ăn hay không mà thôi, mấy cái khác quan tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoi-cung-van-yeu/725991/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.