Chương trước
Chương sau
Hoàng Nam vừa đi một lúc thì Thập Thất cũng vừa trèo tường vào vương phủ rồi đi tới viện của mình, mọi chuyện vẫn rất suôn sẻ cho đến khi cô đang trèo tường vào trong viện phủ thì một giọng nói lạnh băng vang lên ở bên dưới.
- vương phi, không lẽ cửa ở trong vương phủ này là đồ trang trí à?
Thập Thất bị dọa một trận cả người hơi lảo đảo ngã ra sau.
Hoàng Nam vốn không định đỡ nàng ta, nhưng hắn nhớ ra người này hình như đang mang thai nên lại tiến lên đỡ lấy.
Lúc tiếp lấy cô, mày Hoàng Nam hơi nhíu lại.
Rất nhẹ, làm gì giống người đang mang thai nhỉ.
Hơn nữa nàng ta đến vương phủ đã bảy tháng, nếu thật sự mang thai thì giờ phải sinh rồi mới đúng.
- vương gia, ngài thả ta xuống.
Thập Thất thấy hắn ôm mãi không buông thì lên tiếng nhắc nhở.
Hoàng Nam lập tức thả cô xuống nhẹ giọng nhắc nhở.
- nàng đang có thai phải cẩn thận chứ?
- có thai? Ta có thai hồi nào chứ?
Cô còn chưa từng nghe nói linh hồn có thể mang thai được nha.
Thập Thất nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ tò mò hiện rõ trong đôi mắt cô, Hoàng Nam nhìn cô hồ nghi.
- không phải nàng...nên mới bị gả cho ta sao?
- ta làm sao?
Thập Thất thấy hắn lấp lửng thì càng thêm khó hiểu, Hoàng Nam á khẩu toàn tập.
- thế nàng không biết lý do mình gả cho ta sao?
- ta nên biết sao?
Cái cô quan tâm chỉ là nơi ở mới có đồ ăn hay không mà thôi, mấy cái khác quan tâm làm gì.
Hoàng Nam: "..." Nàng nghiêm túc sao?
Thập Thất thấy Hoàng Nam không nói gì thì chủ động bắt chuyện.
- vương gia, ngài đến tìm ta làm gì vậy?
Không phải đang bận rộn lật đổ hôn quân sao? Sao lại rảnh rỗi tới tìm cô chứ?
- là nàng giúp ta sao?
Hoàng Nam đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi, nhưng Thập Thất có tật giật mình nên vội trả lời theo bản năng.
- không phải.
- biết ta hỏi cái gì chưa mà mà đã vội vàng phủ nhận như vậy?
Hoàng Nam nhướn mày, Thập Thất biết mình bị hớ thì đã muộn màng chỉ đành nhìn hắn cười trừ.
Hoàng Nam nhìn biểu hiện của cô thì biết chắc mình đúng nên tò mò hỏi tiếp.
- vì sao nàng lại muốn giúp ta vậy?
Thập Thất thấy sự việc đã bại lộ thì hắng giọng lấy hơi bịa chuyện.
- bởi vì hồi bé ngài từng cứu ta một mạng nên ta muốn trả ơn ngài.
- ta cứu nàng? Khi nào vậy?
Hoàng Nam hoàn toàn không có ấn tượng về việc này, Thập Thất nào phải Liễu Thừa Nhi nên càng không có ấn tượng, vì thế cô chỉ có thể tiếp tục nói bừa.
- lúc ta còn nhỏ xíu ý, nói chung ngài không nhớ cũng chẳng sao, ngài chỉ cần biết ta đến để trả ơn vậy là được rồi, mà sao ngài biết là ta giúp ngài vậy?
Hoàng Nam nghe Thập Thất hỏi thì nhìn cô vẻ dò xét, lát sau mới nói.
- thuộc hạ của ta từng thấy nàng giao đấu với người của tên hoàng đế kia.
Thập Thất nghe vậy thì im lặng cũng ngầm đoán ra lý do vì sao hắn phát hiện ra mình.
Những linh hồn như cô trừ phi cố ý để lộ hành tung thì con người mới có thể thấy được mình, vì vậy nếu cô không làm vậy thì chỉ có thể là kẻ đó.
...
Chuyện là Thập Thất vì muốn biết ai ở sau lưng chơi xấu vị vương gia này nên có đi tìm hiểu thế là phát hiện ra kẻ đó, hình như hắn cũng là một linh hồn từ Âm giới đến thì phải.
Thập Thất từng giao đấu với tên đó một vài lần nhưng mà tên đó lẩn trốn quá nhanh nên cô chưa bao giờ bắt được hắn chỉ biết là âm khí trên người hắn rất nặng hoàn toàn không phải một linh hồn bình thường giống cô.
Cô đoán có lẽ có kẻ đó cũng giống cô được ai đó triệu hoán ra ngoài để thực hiện nguyện vọng của người triệu hoán mình.
Cũng may với tình hình trước mắt thì thực lực của Thập Thất vẫn cao hơn tên đó một bậc nên tên đó dạo này lặn hẳn cũng không hay lởn vởn quanh Hoàng Nam nữa mà chỉ quanh quẩn ở trong cung bên cạnh tên hoàng đế kia.
Nhưng mà tên này cũng nham hiểm, thấy không đánh lại được cô thì cố ý để lộ hành tung cho người của Hoàng Nam trông thấy từ đó nghi ngờ cô để nội bộ tự tương tàn lẫn nhau.
Thật sự quá nham hiểm mà.
- vậy nàng có nhìn ra được kẻ đó là ai không?
Hoàng Nam quan sát nét mặt của cô rồi lên tiếng dò hỏi.
Trước đó cũng vậy, cứ mỗi lần hắn chuẩn bị thành công là lại bị thất bại một cách khó hiểu, chỉ số xui xẻo cứ tăng dần theo cấp số nhân mà không rõ lý do.
Mãi tới gần đây theo dõi hành tung của vị vương phi này nên mới biết là có người cố ý gài hắn.
Mà kẻ đó có phải là người hay không còn không chắc chắn, bởi vì tốc độ di chuyển của hắn rất nhanh, nếu không phải Thập Thất từng chặn được tên đó mấy lần khiến tên đó lộ hành tung thì người của hắn thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của hắn ta cơ.
- ta không biết, hắn chạy trốn quá nhanh.
Thập Thất thành thật nói, mỗi lần giao đấu tên đó đều dùng sương đen che phủ cả người, hoàn toàn không nhìn rõ thân phận của hắn, Hoàng Nam nhìn cô một lúc đột nhiên nói.
- ngươi rốt cuộc là ai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.